Có người nhịn không được oán giận, “Mộc Vãn Tình không tuân thủ lời hứa, đã nói sẽ không tái khởi chiến sự, như thế nào có thể nói đánh liền đánh? Ngay cả một câu nói trước cũng không có.”
Nhưng, có người có cách nhìn khác biệt, “Lần này Đỗ gia quân tinh nhuệ xuất động, có quan hệ gì với Mộc Vãn Tình? Nàng không thể làm chủ được Đỗ gia quân.”
“Lần trước nàng cũng mang theo Đỗ gia quân.”
“Không giống nhau.”
Nhóm mưu thần cứ thế mà gây lộn cãi vã với nhau,“Ngươi vì cái gì mà giúp Mộc Vãn Tình nói chuyện?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, thôi quên đi, hiện tại ta nói cái này cũng không có ý nghĩa gì.”
Cái này còn không phải hành động kỳ quặc sao, hành động kỳ quặc hơn rất nhanh liền tới rồi.
“Thế tử, thư của Đỗ chủ soái.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, cái quỷ gì đây?
Là thư của Đỗ Thiếu Huyên, hắn viết những dòng chữ đơn giản rõ ràng, có muốn khai chiến không? Không muốn liền giao bạc! Coi như đó là nguồn lực quân sự để phát động quân đội.
Dù sao cũng chỉ có một ý, ngươi cho ta thứ tốt nhất, không cho ta liền đi chiếm đoạt, dù sao cũng có quặng sắt ở đây.
Mẹ kiếp, ai kêu các ngươi xuất phát tấn công chứ? thế tử Tấn Vương nhịn không được chửi thề một câu.
“Từ khi nào mà Đỗ Thiếu Huyên lại biến thành người không biết xấu hổ như vậy? Vừa mới mở miệng liền đòi 200 vạn lượng, tại sao hắn không đi cướp đoạt luôn đi?”
Hắn tức giận đến mức không bận tâm đến hình tượng của bản thân, hận không thể đem Đỗ Thiếu Huyên xé thành từng mảnh nhỏ.
Một người thuộc hạ yếu ớt vào miệng, “Đây là chính là ăn cướp một cách trắng trợn.”
“A, ta hiểu được, Đỗ gia quân đánh hết sạch của cải, trong túi không có tiền, cho nên mới chạy tới đây tống tiền.”
Lời giải thích này cũng rất hợp lý, tuy rằng đều là người Đại Tề, nhưng, các ngươi đều khởi sự, Đỗ gia tìm đám phản động tống tiền đúng là không biết xấu hổ.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, đặc biệt không còn gì để nói.
“Mẹ kiếp, tại sao Đỗ gia quân lại học theo dáng vẻ của đám man di kia chứ?”
Man di không có ăn liền đi cướp đoạt một phen, đoạt được đồ vật liền bỏ chạy.
Trong lòng thế tử Tấn Vương tràn ngập bất lực, hắn cùng Đỗ Thiếu Huyên quả nhiên là thiên địch, từ nhỏ đã hợp nhau, trưởng thành cũng không tốt hơn chút nào.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Một người mưu sĩ thật cẩn thận mở miệng, “Vẫn là đưa tiền để tránh khỏi tai ương đi.”
Sắc mặt thế tử Tấn Vương vô cùng khó coi, có người nhịn không được tức giận kêu to lên, “Cái gì? Làm sao có thể làm như vậy?”
“Hai trăm vạn khẳng định không được, cấp mười hay hai mượn vạn rồi tống cổ đuổi đi.” Trong mắt mưu sĩ hiện lên một tia không có ý tốt, “Hơn nữa, phải để cho Tây Lương ký tên vào hiệp nghị vĩnh viễn không được xâm phạm vào đất phong của phủ Tấn Vương.”
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ như vậy “Ta cảm thấy cũng được, coi như lấy tiền tống cổ ăn mày, đúng rồi, có thể dùng vật tư chúng ta không cần để đổi.”
“Có hiệp nghị này ở trong tay, coi như có thể nắm được nhược điểm của bọn chúng, đến lúc đó còn sợ bọn họ sao?”
Ý kiến của mọi người tương đương nhất trí, đều có khuynh hướng sẽ bỏ tiền ra, còn chi tiết thì phải nói thêm.
Trong lòng thế tử Tấn Vương ngũ vị tạp trần, nói thì dễ nghe như vậy, kỳ thật bọn họ đều sợ hãi Đỗ gia quân, không dám đối đầu trực tiếp với Đỗ gia quân tinh nhuệ, không phải sao?
“Các ngươi không sợ Tây Lương sẽ xé bỏ hiệp nghị sao?”
Thuộc hạ cười ha hả nói: “Thế tử, chúng ta có thể đem hiệp nghị trong tay đưa đến kinh thành, mượn tay văn võ bá quan lộng chết bọn họ.”
Những người khác kích động phụ họa, “Ta cũng cảm thấy có thể.”
Mọi chuyện liền quyết định như vậy rồi truyền xuống dưới, thế tử Tấn Vương tự mình viết thư hồi âm, mời Đỗ Thiếu Huyên tự mình đến đây một chuyến, ngồi xuống trò chuyện thật tốt.
Hắn hiểu rõ tính cách của Đỗ Thiếu Huyên, cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể ngồi trên chiếm thế thượng phong trong cuộc đàm phán này.
Không lâu sau đó, hắn liền nhận được hồi âm từ đối phương, “Cái gì? Mộc Vãn Tình tới đàm phán sao? Địa điểm liền định ở Từ Thành?”