Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 695 - Chương 695.

Chương 695. - Chương 695. -

Lý đại nhân sẽ không nuốt riêng số tiền này chứ? Vậy thì quá đáng rồi, khiến cho bọn họ cực kỳ bị động.

Lý đại nhân nghẹn khuất muốn chết, "Mộc Vãn Tình thật sự nhận bạc và đồ của ta, không tin thì đi lục soát xe ngựa của nàng.”

Khuôn mặt Mộc Vãn Tình trầm xuống, "Làm càn, xe ngựa tư nhân của ta há để ngươi nói lục soát là có thể lục soát? Ta không riêng gì là Huyện Chủ, còn là người đứng thứ hai ở Tây Lương, ngươi là cái thá gì? Lại dám nói với ta như vậy? Tấn Vương cũng không dám nói như vậy."

Nàng lạnh như băng, "Đương nhiên, chờ ngày nào đó ngươi lên làm Hoàng thượng, lại đến lục soát xe ngựa của quan viên tam phẩm.”

Tam phẩm xem như quan lớn, cho dù là Hoàng tử cũng không thể tùy ý đánh vào mặt quan lớn.

Hoàng tử tôn quý, nhưng nếu tổn thương thể diện toàn thể quan viên, liên thủ không cho hắn thượng vị.

Ngươi nghĩ xem, còn chưa lên ngôi đã coi văn võ bá quan như cỏ rác, sau khi lên ngôi mọi người còn có đường sống sao?

Cho nên, ngươi thân ở trong một nhóm quan viên phản đảng, dĩ hạ phạm thượng, đánh ngươi cũng là đáng đời, không ai đồng tình.

Lý đại nhân cả người đều không ổn, chính là hố chết hắn a.

Hoàng thượng? Chủ tử sẽ nghĩ gì về hắn? Có thể giữ mạng hay không cũng khó nói.

"Ta cuối cùng là lĩnh giáo được Huyện Chủ Thanh Bình lợi hại, khó trách có thể một bước lên trời, nhưng ta còn muốn kiên định nói một câu, đồ vật thật sự đã cho ngươi, ngươi không nhận, ta cũng không có cách nào, chỉ là, tâm của ngươi có thể an sao?"

Hắn xem như hoàn toàn hiểu được, hắn bị Mộc Vãn Tình đùa giỡn.

"Ta không thẹn với lương tâm." Mộc Vãn Tình tích thủy bất lậu* , kiên quyết không nhận, có thể làm gì được nàng?

tích thủy bất lậu*

(*): Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài, ý chỉ làm việc vô cùng cẩn thận, không chút sơ hở.

(*): Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài, ý chỉ làm việc vô cùng cẩn thận, không chút sơ hở.

Một ngày trôi qua, đàm phán không có tiến triển gì.

Nhưng, bên phía Tây Lương thu hoạch tràn đầy.

Mộc Vãn Tình giao ngân phiếu cho Tôn Đồng Tri bảo quản, Tôn Đồng Tri vui mừng cười toe toét, "Huyện Chủ, chúng ta có năm mươi vạn, tiền này kiếm thật dễ."

"Sai, là sáu mươi vạn, mấy thứ này còn đáng giá chút tiền." Mộc Vãn Tình đẩy cả hai hộp qua, nửa điểm cũng không dính.

Nàng thật sự không thiếu tiền.

Tôn Đồng Tri ngẩn ngơ, lập tức cười nói, "Đồ đạc thuộc về ngài, cũng không thể để ngài chịu ủy khuất vô ích.”

Mộc Vãn Tình khoát tay, "Không sao, ta không thiếu chút tiền này, vì Tây Lương, bảo ta làm gì cũng được.”

Lời nói của nàng rất đẹp, cũng không muốn nhiễm thị phi.

Tôn Đồng Tri giơ ngón tay cái lên với nàng, "Huyện Chủ ngươi thật ghê gớm, như vậy tính ra chỉ thiếu bốn mươi vạn."

Tay không bắt sói trắng, trâu bò.

Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Kiếm thêm chút tiền, sang năm phải xây thêm vài xưởng, phải chuẩn bị tốt vốn khởi động."

Tôn Đồng Tri quan tâm nhất là dân sinh bách tính, "Ngài định xây xưởng gì?”

Quan phủ chỉ có một xưởng xi măng có thể, vẫn là nhờ Mộc Vãn Tình cung cấp công thức.

Nhưng, một xưởng xi măng cũng đã nuôi sống rất nhiều người.

Mộc Vãn Tình không cần nghĩ ngợi nói, "Sang năm Tây Lương sẽ trồng rất nhiều bông, một nhà ta ăn không hết, quan phủ mở một xưởng vải bông, một xưởng cồn, phí chuyển nhượng kỹ thuật... mười lượng bạc đi.

Nàg muốn biến bông vải thành một ngành nghề, không chỉ muốn bán cho dân chúng Đại Tề, còn muốn bán sản phẩm ra quốc gia khác.

Ngành nghề, tất nhiên không thể chỉ có một nhà.

Quan dân đều phải có, còn phải càng nhiều càng tốt, có cạnh tranh mới có tiến bộ.

Tôn Đồng Tri đứng lên, khom người thi lễ, "Đa tạ Huyện Chủ.”

Nàng vốn có thể một nhà độc đại, lũng đoạn toàn bộ ngành nghề, không người cùng nàng tranh phong, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý, một lòng vì nước vì dân, quá cảm động.

Mộc Vãn Tình đỡ một phen, "Khách khí rồi.”

Đang nói chuyện, thị vệ thông bẩm vang lên, "Huyện Chủ, Mộc Cẩm Dao cầu kiến.”

Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, vậy thì gặp một chút đi.

Khói bếp lượn lờ, quân đội chôn bếp nấu cơm, một bên mặt sông kết một tầng băng thật dày, một mảnh ngân quang.

Bình Luận (0)
Comment