Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 696 - Chương 696.

Chương 696. - Chương 696. -

Mộc Vãn Tình lấy gậy gỗ gõ nhẹ mặt sông, bỗng nhiên nhớ tới điển cố Ngọa Băng cầu cá chép, thật sự có thể cầu được cá sao?

"Muốn nói cái gì?"

Mộc Cẩm Dao nhìn thiếu nữ hành sự bừa bãi, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, "Giúp ta chạy trốn."

Mộc Tử Thành canh giữ ở bên cạnh, ánh mắt đột ngột trừng lớn, cái gì? Hắn không nghe lầm chứ?

Mộc Vãn Tình cũng có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn, "Không phải ngươi rất được sủng ái sao? Nghe nói, thế tử Tấn Vương đối với ngươi là chân ái nha.”

Mọi người ở phủ Tấn Vương giới thiệu nàng là thế tử trắc phi, người đứng đầu hậu viện, có thể đại biểu thế tử.

Có bao nhiêu phần nước khó nói, nhưng, được sủng ái là khẳng định.

Mộc Cẩm Dao cười khổ nói, "Chân ái sao? Giống như đối xử với sủng vật, cao hứng thì cưng chiều một chút, mất hứng thì đá sang một bên, ở trong mắt hắn ta chỉ là vật trang trí, là vật trang sức."

Dù sao cũng không phải là người đáng được tôn trọng.

"Đây không phải kế ly gián, cũng không phải âm mưu gì. Hơn nữa, có ngươi nhìn chằm chằm, ta không lật được trời."

Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Thế tử Tấn Vương dã tâm bừng bừng, kiếm chỉ hoàng quyền, nếu hắn thành công, ngươi có thể trở thành hoàng phi cao cao tại thượng, tận hưởng vinh hoa phú quý. Vận khí tốt còn có thể làm thái hậu."

Mộc Cẩm Dao nghe ra ý thăm dò trong lời nói của nàng, cũng không có gì che giấu, "Ngươi ở đây, hắn có thành công sao? Thay vì tin tưởng hắn có thể thành hoàng, còn không bằng tin tưởng ngươi có thể làm nữ hoàng."

Nàng thật lòng cảm thấy, cơ hội Mộc Vãn Tình làm nữ hoàng còn cao hơn thế tử Tấn Vương.

Nói sao nhỉ? Thế tử Tấn Vương tư tâm quá nặng, thủ đoạn quá mức dơ bẩn, coi bá tánh như cỏ rác.

Nhưng Mộc Vãn Tình thì khác, nàng coi trọng trách nhiệm của mình, trong lòng có đại nghĩa.

Mộc Tử Thành hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng nhìn bốn phía, cũng may, đều cách khá xa.

Các nàng có thể đừng thảo luận loại đề tài này hay không? Thật dọa người.

Mộc Vãn Tình tán thành phụ tử Hoàng thượng, có bọn họ chống đỡ, nàng lo lắng cái gì?

“Vị trí đó quá cao quá lạnh, phải gánh vác phúc lợi của bá tánh thiên hạ, ta không có hứng thú.”

Mộc Cẩm Dao trầm mặc hồi lâu, "Ta biết ngươi không tín nhiệm ta, nhưng ta, vẫn muốn làm người.”

Câu nói cuối cùng đả động Mộc Vãn Tình, nhịn không được nhìn thêm.

Kỳ thật, Mộc Cẩm Dao thay đổi cũng rất lớn, trước kia tinh khiết minh diễm, giống như giấy Tuyên Thành cao cấp đắt tiền, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, hiện giờ thâm trầm hơn rất nhiều.

“Nếu ta giúp ngươi trốn thoát, chẳng khác nào cho phủ Tấn Vương cơ hội làm khó dễ.”

Mộc Cẩm Dao mím môi, "Ngươi sợ?"

"Vậy thì không, chỉ là cảm thấy có chút không đáng." Mộc Vãn Tình nói rất thẳng thắn, bọn họ vốn không có tình tỷ muội gì, ở giữa còn xen lẫn ân oán đời trước.

Muốn nàng hỗ trợ, vậy thì đưa ra đủ nhiều lợi thế.

Mộc Cẩm Dao cũng không khổ sở, giúp nàng là tình cảm, không giúp là bổn phận. "Ta biết rất nhiều bí mật của phủ Tấn Vương, cũng biết một ít vị trí phân bố quân lực."

Được rồi, nàng cũng là người thông minh, đã sớm tính toán.

Mộc Vãn Tình có chút tò mò, "Ngươi cũng không chút động tâm với thế tử Tấn Vương sao?”

Anh tuấn, trẻ tuổi, quyền cao chức trọng, mấy điểm này đều hấp dẫn thiếu nữ vô tri.

"Tâm động." Mộc Cẩm Dao rất thản nhiên, "Có ai mà chưa từng mơ mộng? Nhưng, ta thấy rõ một mặt bạc tình của hắn, ta tỉnh táo. Lúc trước ta cầu xin Hoàng thượng cho ta nương tựa ngươi, kết quả nửa đường bị hắn chặn lại."

Nàng dừng một chút, quăng ra một câu, "Ngươi cũng không muốn biết, ta đã làm thế nào mà đả động Hoàng thượng?"

Ánh mắt Mộc Vãn Tình lóe lên, "Ta muốn suy nghĩ một chút.”

Mộc Cẩm Dao xa xa không nhìn thấu ý của nàng, chỉ có thể tự nói với mình, không thể gấp gáp, "Được, trước khi đàm phán kết thúc hãy trả lời ta."

Bình Luận (0)
Comment