Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699.

Chương 699. - Chương 699. -

Rất nhanh, đáp án đã tới.

"Huyện Chủ, ngày hôm qua phủ Tấn Vương tập hợp tám vạn đại quân đánh lén thành Phù Phong, bị Đỗ thiếu tướng dẫn quân đánh lui, quân binh tán loạn, chạy trốn khắp nơi."

Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Thế tử Tấn Vương một tay đánh lén, đáng tiếc, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính Đỗ Thiếu Huyên đang ở thành Phù Phong.”

Đỗ Thiếu Huyên không lộ diện, lại ở rất gần, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Đương nhiên, nói với bên ngoài, hắn tọa trấn Lương Thành, bổ khuyết điểm yếu.

Sứ đoàn phủ Tấn Vương nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.

Thì ra, đây là phản kích đến từ Tây Lương, tới quá mức mãnh liệt.

Trách không được thế tử để cho bọn họ chậm rãi nói chuyện, không sốt ruột.

Mộc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, "Sứ đoàn các ngươi giấu diếm chúng ta cực khổ như vậy, để ta nghĩ cách để hồi báo chân tình hậu ý của các ngươi .”

Mọi người sứ đoàn phủ Tấn Vương đều xanh mặt, Lý đại nhân đã bất chấp oán cũ, vội vã phủi sạch, "Không không, trước đó chúng ta không biết, thật sự, ta thề."

"Chúng ta thật sự không biết."

Mộc Vãn Tình hung hăng đâm một đao, "Không phải nói tâm phúc sao? Chỉ thế thôi sao?”

Sú đoàn phủ Tấn Vương một trận buồn bực, tăm loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Lúc bị chọn đi đắc ý cỡ nào, lúc này liền buồn bực bấy nhiêu.

Tưởng là được trọng dụng, kỳ thật chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, tâm lạnh.

Ghét nhất chính là, Mộc Vãn Tình còn vạch trần sự thật, "Ta hiểu rồi, các ngươi không phải sứ đoàn gì, rõ ràng là bia đỡ đạn đến chịu chết.”

Lời này đâm thẳng vào tim a!

"Hai quân giao chiến không chém sứ giả."

"Còn phải xem tâm trạng của ta." Mộc Vãn Tình chính là ngang ngược như vậy.

Sứ đoàn phủ Tấn Vương trơ mắt nhìn Đỗ gia quân công thành, một canh giờ sau công phá cửa thành.

Nói như thế nào đây, các tướng sĩ thủ thành chỉ phản kháng có lệ, không có tổ chức mạnh mẽ chống cự.

Thậm chí, cửa thành là di người bên trong mở ra.

Thành viên sứ đoàn trợn mắt há hốc mồm, không dám tin, giống như đang xem một trận đấu hữu nghị.

Trong đầu Lý đại nhân hiện lên một ý niệm, "Huyện Chủ Thanh Bình, là ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?"

Nhìn nàng mỗi ngày ăn uống vui chơi, cái gì cũng không làm a.

Mộc Vãn Tình không làm gì, nhưng thủ hạ cũng không nhàn rỗi.

"Cũng không có gì, chỉ là mỗi ngày cho người đi vào thuyết giáo, ta hứa hẹn sẽ mang mọi người thoát khỏi nghèo khó, mọi người có thể ăn no, quan viên phú hộ cũng không giết, cho phép bọn họ đi lại tự do."

Người khác thuyết phục không có hiệu quả gì, nhưng Mộc Vãn Tình không giống, danh tiếng của nàng quá tốt, chiến tích quá chói mắt, mọi người ước gì nàng quản, để cho nàng dẫn dắt đi tới cuộc sống tốt đẹp.

Dân chúng Tây Lương sống tốt như vậy, hâm mộ đỏ mắt, hiện tại cuối cùng cũng đến phiên bọn họ, vui mừng khôn xiết, đoàn kết lại đâu hàng đi.

Lý đại nhân:......

Cho nên, bọn họ mới là kẻ ngốc, không chỉ bị chủ tử lừa không hay biết, còn bị Mộc Vãn Tình đùa giỡn xoay quanh.

Tôn Đồng Tri và Mộc Tử Thành đi theo đại bộ đội vào thành, chuyển giao quyền lực, phụ trách khắc phục hậu quả.

Mà Mộc Vãn Tình và Đỗ đại tiểu thư thì ở lại.

Sứ đoàn phủ Tấn Vương thấy mọi chuyện không thể vãn hồi, chỉ có thể nhận thua, cầu xin cho bọn họ một con đường sống.

Mộc Vãn Tình nhìn thành viên sứ đoàn quỳ đầy đất, nhíu mày, "Được rồi, hôm nay tâm tình ta tốt, giao ra thứ đáng giá trên người rồi đi, ta không giết các ngươi.”

Mọi người vui mừng quá đỗi, khẩn cấp đem vàng bạc châu báu trên người giao ra.

Lý đại nhân đưa hai mươi vạn ngân phiếu còn lại đến trước mặt Mộc Vãn Tình, tâm tình phức tạp không thể dùng lời nào hình dung.

Cuối cùng cũng không giữ được.

Mộc Cẩm Dao cũng tháo trang sức trên người xuống, một chút cũng không để lại, mờ mịt nhìn về phía Mộc Vãn Tình, trong mắt tất cả đều là vẻ chờ đợi.

Mộc Vãn Tình thản nhiên mở miệng, "Mộc Cẩm Dao, ở lại."

Bình Luận (0)
Comment