Tằng đại nhân cởi chiếc áo khoác bẩn ra, tự mình ra tay, nhúng áo bẩn vào nước, lại dùng xà phòng bôi lên một lớp, dùng sức chà xát, quần áo liền sạch sẽ như mới.
Ánh mắt hắn sáng lên, quả thật dễ sử dụng hơn xà phòng bồ kết nhiều, "Tốt, thật tốt quá, quả nhiên dễ dùng hơn bồ kết. Mộc tam tiểu thư, chuyện làm ăn này có thể thực hiện."
Mộc Vãn Tình khẽ mỉm cười, khí định thần nhàn, "Vậy, chúng ta nói chuyện hợp tác như thế nào trước."
Nàng đã xác định là đối tác, không phải cấp dưới, ý nghĩa của nó khác nhau.
Tằng đại nhân có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, "Ngươi nói thử xem."
Mộc Vãn Tình đã sớm suy nghĩ kỹ, nhẹ nhàng thăm dò nói, "Ta bỏ công thức, ngài bỏ tài liệu, chúng ta chia ba bảy."
Tằng đại nhân vừa nghe lời này, lập tức không vui, nàng lại không ra một phân tiền nào lại muốn lấy ba phần.
"Một mình ngươi liền chiếm ba phần, mà bên chúng ta có tận ba mươi người, ngươi cảm thấy thích hợp sao?"
Có phải nàng đã quên mình là lưu phạm hay không?
Mộc Vãn Tình vẻ mặt tự nhiên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào đầu mình, "Ta có công thức, ta có cách tiêu thụ, ta còn có một cái đầu vàng, rất thích hợp. Hơn nữa, làm sao ngài biết, ta chỉ có duy nhất một công thức."
Câu nói cuối cùng khiến cho Tằng đại nhân hoàn toàn động tâm, thân phận không quan trọng, quan trọng là có thể kiếm tiền
"Chỉ có thể chia cho ngươi một phần."
Mộc Vãn Tình bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ, "Hai phần."
"Một phần rưỡi."
Mộc Vãn Tình hơi suy tư một chút, đôi mắt cong cong, "Thành giao."
Tâm tình Tằng đại nhân đặc biệt phức tạp, cứ cảm thấy có phải đã bị một nha đầu lừa gạt
hay không?
Mộc Vãn Tình cũng không chút lo lắng hắn sẽ đổi ý, kỹ thuật quan trong nằm trong tay nàng.
"Lần này coi như là thí nghiệm, nếu hợp tác vui vẻ thì còn có thể có lần sau."
Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của nàng, phải thu phục những quan sai này trước, vì nàng sở dùng.
Những gì nàng muốn là, có tiếng nói trong đội ngũ này, duy nhất, tuyệt đối!
Tằng đại nhân còn có thể nói cái gì? Lời nên nói đều đã bị nàng giành nói hết rồi.
Mà, cân nhắc lại thâm ý trong lời nói của nàng, khiến cho hắn nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.
Nàng là đang kiểm tra năng lực làm việc và lãnh đạo của hắn, là ảo giác sao?
Ừm, nhất định là ảo giác, làm sao có thể chứ?
Mộc Vãn Tình chớp chớp mắt, "Đúng rồi, tập trung những phạm nhân không ngã bệnh lại làm việc, miễn cho bọn họ rãnh rỗi lại kiếm chuyện, bao ăn một ngày ba bữa, ngài cảm thấy thế nào?"
Đây mới chỉ là lý do bên ngoài, về phần ý tưởng thật sự trong lòng… còn chưa tới lúc ngả bài.
Tằng đại nhân vừa nghe, ai nha, những người này đều là sức lao động miễn phí a, nhất định phải kéo tới làm việc.
"Đầu óc của ngươi quá linh hoạt a." Hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Mộc Vãn Tình mỉm cười, rất tốt, toàn bộ mọi chuyện phát triển dưới sự thúc đẩy của nàng, mọi thứ đều như nàng dự đoán.
Nàng lập một danh sách, Tằng đại nhân liền đi làm việc.
Toàn bộ lưu phạm không sinh bệnh đều bị gọi tới, bọn họ có chút mờ mịt, sôi nổi dò hỏi những người xung quanh.
Tằng đại nhân lớn tiếng tuyên bố, "Để cho các ngươi tới đây làm chút việc kiếm sống, bao ăn ba bữa một ngày, bánh bao thịt thêm canh hầm xương."
Hắn lại nói thêm một câu, "Nam tử sẽ được bỏ gông xiềng trong một ngày."
Nếu không, cũng không có cách nào để làm việc.
Phía dưới liền trở nên xôn xao, vẻ mặt đám lưu phạm kích động vạn phần.
Có ăn có uống, còn có thể tạm thời khôi phục tự do hai tay, cho dù một ngày cũng được a.
Phương gia chủ cũng không có bị niềm vui bất ngờ này làm cho choáng váng, ngược lại có chút lo lắng, "Đại nhân, ngài muốn chúng ta làm cái gì?"
Khóe miệng Tằng đại nhân nhếch lên một nụ cười đạm mạc khó hiểu, "Mời Mộc tam tiểu thư đến an bài."
Mọi người ngây ngẩn cả người, tình huống gì đây? Mộc tam tiểu thư?