Phủ Tấn Vương.
Sắc mặt thế tử Tấn Vương lúc xanh lúc trắng, cả người run rẩy không ngừng, giống như mắc bị một loại bệnh nặng nào đó.
“Ngươi lặp lại lần nữa.”
Hắn thật vất vả tích cóp mới được mấy vạn đại quân, cứ như vậy xong rồi sao? Hắn nhất thời không chấp nhận được sự thật này.
Thân tín của hắn quỳ xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, “Thuộc hạ vô năng.”
Hắn nhịn không được vì mình biện giải một câu, “Nhưng ai cũng không thể tưởng được Đỗ Thiếu Huyên cư nhiên lại đi tọa trấn thành Phù Phong, mà không phải ở Lương Thành điều dưỡng.”
Tin tức của bọn hắn không chuẩn xác, cho nên, cũng không thể hoàn toàn trách cứ hắn không có nắng lực.
Đó chính là chủ soái của Đỗ gia quân, dụng binh như thần, tân chiến thần nhất cử đánh bại Bắc Sở Tây Vu .
Ai có thể đánh qua hắn chứ?
Hơn nữa, được xưng là đại quân số tám, kỳ thật cũng chỉ có ba vạn binh lính, gặp phải Đỗ Thiếu Huyên thì có thể làm được chuyện gì chứ?
Nếu như biết trước được chuyện này, ai sẽ chạy tới tấn công thành Phù Phong chứ?
Trong lòng thế tử Tấn Vương nghẹn đến phát hoảng, xem ra thám tử ở Tây Lương đều xảy ra vấn đề, đưa về tin tức giả.
Ông trời muốn hắn chết sao?
Không, không có khả năng, hắn mới là thiên mệnh trở về làm hoàng đế, hắn trọng sinh, ông trời cho hắn cơ hội được sống sót thêm một lần nữa, hắn mới là con trời.
Hắn nhìn Diệp tướng quân đang quỳ trên mặt đất, kiếp trước Diệp tướng quân chính là đại tướng của hắn, năng chinh thiện chiến, một đường giúp đỡ hắn làm việc.
Kiếp này hắn sớm mua chuộc người về dưới trướng của mình, vì hắn bán mạng.
Nhưng, lúc này đây làm cho hắn thất vọng rồi.
“Phạt ngươi một năm bổng lộc, có phục hay không? “
Chút trừng phạt này không đau không ngứa, ai cũng không trông cậy vào một chút bổng lộc này, giơ cao đánh khẽ, đây cũng không có cách nào, ai bảo bên cạnh hắn không có người nào có thể đánh trận giỏi hơn Diệp tướng quân chứ.
Diệp tướng quân liên tục gật đầu, “Phục, đa tạ thế tử khai ân.”
“Đi xuống đi.” Thế tử Tấn Vương lẳng lặng suy nghĩ một chút.
Diệp tướng quân lui về phía sau, còn chưa tới cửa, một tiểu tùy tùng đã bẩm báo, “Thế tử, sứ đoàn đã trở lại.”
Diệp tướng quân đột nhiên dừng bước chân lại, đã trở lại?
Thế tử Tấn Vương đứng lên, vội vàng đi ra ngoài, Diệp tướng quân có chút chần chờ, cũng đi theo phía sau.
“Chư vị cuối cùng đã trở lại, ta ngày đêm đều lo lắng…..” Thanh âm của thế tử Tấn Vương đột nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn nhóm người đứng trước mặt này.
Thành viên trong sứ đoàn đều rất chật vật, mặt đầy bụi đất, khí sắc xám xịt, bộ dáng thân thể như bị vét sạch.
Mọi người đều quỳ xuống, “Thế tử, chúng thần đã phụ kỳ vọng cao của ngài.”
Thế tử Tấn Vương tâm loạn như ma, “Là đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ thật, hắn đã nếm mùi thất bại nên cũng biết sứ đoàn cũng hỏng bét, Mộc Vãn Tình keo kiệt như vậy, khẳng định sẽ trả thù.
Cũng không biết có bị Tây Lương bắt lại rồi đem tới vơ vét tài sản của hắn hay không?
Hắn nên chấp nhận hay không chấp nhận đây? Đây là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng giờ thì tốt rồi, không cần lựa chọn, tất cả mọi người đều đã bình an trở lại.
Kim đại nhân là người chủ sự chân chính của sứ đoàn, blah blah nói toàn bộ quá trình, đương nhiên, có một số chi tiết bị xoá bỏ giảm bớt, điểm tô cho đoàn người đẹp mắt một chút.
Ở trên đường, tất cả mọi người đều đã thương lượng xong nên nói như thế nào, tận lực làm cho mình có vẻ vô tội một chút.
Hắn nói đến cảm động, thương tâm rơi lệ, “Huyện Chủ Thanh Bình chính là một tên thổ phỉ, nhìn thấy thứ gì tốt đều muốn chiếm đoạt, ngang ngược vô lý, không có cách nói chuyện với nàng, không chỉ có năm mười vạn kinh phí vận động bị cướp đi, đồ vật đáng giá trên người bọn ta một món cũng không được giữ lại.”
Thế tử Tấn Vương:……
Hắn âm thầm nghiến răng, cố nén lửa giận, nặn ra một tia ôn hòa cười nói: “Có thể bình an trở về là tốt rồi, ta không trách các ngươi, là Thanh Bình Huyện Chủ quá gian trá.”
Trước tiên kêu người đi tra xét tình huống một chút, nếu như không hợp, lúc đó lại thanh toán sau.
Mọi người âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đây tính là vượt qua rồi sao?
Diệp tướng quân đứng ở một bên không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong đám người, không khỏi lạnh giọng hỏi, “Sao không nhìn thấy Mộc trắc phi đâu?”
Lúc này thế tử Tấn Vương mới phát hiện thiếu một người, Mộc Cẩm Dao đâu?
Kim đại nhân muốn nói lại thôi, “Nàng…… Nàng……”
“Nói.” Diệp tướng quân khẩn trương trong lòng.