Diệp tướng quân rất biết đánh giặc, nhưng ở phương diện nữ sắc cũng có chút phóng túng, trong lúc vô tình ở đầu đường nhìn thấy Mộc Cẩm Dao che mặt đã bị mê hoặc.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân thế tử Tấn Vương có thể mời chào hắn.
Nhưng phải như thế nào đây? Trong lòng hắn không thể nào thoải mái được, cho dù Mộc Cẩm Dao tìm lấy cớ tránh đi.
Hắn chính là người mâu thuẫn như vậy đó, nói một đàng làm một nẻo. Còn trách người khác không đủ tự trọng.
Lúc này đến phiên Kim đại nhân sắc mặt khó coi, nhịn không được nghĩ nhiều, ý là không tin hắn? Hoài nghi lòng trung thành của hắn? Hay là đang trách hắn không hoàn thành nhiệm vụ?
Trước kia hắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng những lời nói của Mộc Vãn Tình bắt đầu có tác dụng, mắt nhìn thế tử Tấn Vương đã không còn như trước, suy nghĩ nhiều hơn.
Một khi có hiềm khích, rất nhiều chuyện liền thay đổi tính chất.
Thế tử Tấn Vương liên tục bị đả kích, suốt đêm triệu tập nhân mã mở họp, thương lượng bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nếu như tiếp tục đánh với Tây Lương, tỷ lệ đánh không lại tương đối lớn.
Nếu như không đánh tiếp, mặt mũi này lại không nhịn được, chư vương cũng sẽ nhân cơ hội dẫm hắn một cước.
“Ta kiến nghị nhân dịp rối loạn bắt lấy phủ Ngụy Vương, lúc trước đã có bố cục, trong thời điểm mấu chốt này, không ai có thể nghĩ tới chúng ta lại xuống tay với phủ Ngụy Vương, đây chính là thời cơ tốt nhất.”
“Ta thấy đề nghị này rất khả thi.”
“Ta cũng tán thành.”
Được rồi, mọi người đều nhất trí đồng ý.
Không lâu sau đó, Ngụy Vương bị ám sát bỏ mình, hắn có tám nhi tử thì cả tám người đều tự kết minh, bắt đầu nội đấu, đấu đến ngươi chết ta sống, hai người tàn phế, ba người tử vong.
Bên trong phủ Nguỵ Vương cực kỳ hỗn loạn, như năm bè bảy mảng, nhưng vào lúc này, thế tử Tấn Vương mang theo thủ hạ chia thành mấy đường tập kích bất ngờ, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt đã chiếm được phủ Ngụy Vương.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi chiếm được phủ Nguỵ Vương đó là giết hết sạch con cháu của Ngụy Vương, một người cũng không được giữ lại.
Thế lực của phủ Ngụy Vương bị nhổ tận gốc, đưa tất cả đất phong vào trong phạm vi của phủ Tấn Vương.
Từ nay về sau, phủ Tấn Vương chính là phiên vương lớn nhất, thế lực lớn nhất, chiếm nhiều diện tích nhất, địa vị ngang nhau với triều đình.
Không lâu sau đó, Tấn Vương cáo bệnh, học theo Hoàng thượng nhường ngôi, đem vương vị nhường cho thế tử.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập lên trên người Tấn Vương tân nhiệm, đây là một nhân vật tàn nhẫn, sôi nổi suy đoán đây là một trong những ứng cử viên có khả năng trở thành tân quân nhất.
Không ai chú ý đến Tây Lương, Tây Lương liền yên lặng kinh doanh, yên lặng phát triển.
Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng giao nộp thuế má, phát triển thương nghiệp, dốc hết sức thúc đẩy công nghiệp, trọng điểm phát triển nông nghiệp.
Mỗi góc ở Tây Lương nàng đều cho trồng bông, phái ra trang dân có kinh nghiệm phong phú đi làm người chỉ đạo kỹ thuật, phân tổ phân khu, hai người phụ trách một khu, muốn cho tất cả bá tánh đều được giáo hội qua.
Các bá tánh đều rất hăng hái, tích cực hưởng ứng, mua hạt giống với quan phủ để gieo trồng bông.
Quan phủ không có phát hạt giống, mà là bán ra với giá thấp. Không có cách nào, đồ vật miễn phí sẽ không được quý trọng. Mà nàng ở trong nông trang nhà mình xử lý một mẫu ruộng thực nghiệm, đem các loại hạt giống mà thương nhân người Hồ mang đến phân ra một nửa để gieo trồng.
Lần này không được, lần sau còn có cơ hội.
Những hạt giống này cũng không biết là cái gì, giống như đang mở một chiếc hộp mù, còn rất chờ mong.
Về phần bắp ngô, nàng tìm tới những lão nông đã làm việc nhiều năm đến để truyền thụ phương thức gieo trồng, nàng dặn dò nhiều lần đây là những hạt giống rất quan trọng, tất cả mọi người đều không dám lười biếng.
Tuy rằng mỗi ngày nàng đều bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi tuần đều sẽ dành ra một ngày để đi nông trang Thuỷ Mộc xem xét tình huống.