Dưới trướng phủ Đô Ty Tây Lương có mười vệ sở, mỗi vệ sở đều xây dựng một trường học và một xưởng bông.
Một loại là trường kỹ thuật không chỉ dạy chữ mà còn dạy nữ công, nấu ăn, kế toán, các khóa huấn luyện kỹ năng làm ruộng, nâng cao tay nghề.
Một loại là trường học, nơi nhận hài tử từ các gia đình bình thường, cả nam và nữ, giáo dục bắt buộc ba năm, miễn học phí, dạy chữ và toán đơn giản. Nếu có thiên phú sẽ tiếp tục học và vào trung học.
Nếu không, thì ít nhất phải nắm giữ cơ sở, có kỹ năng sinh tồn, các xưởng hiện tại đều bắt đầu chiêu thu học đồ biết chữ.
Khi bông được trồng ở khắp mọi nơi, các xưởng theo đó cũng được xây dựng, chịu trách nhiệm thu gom bông và chế biến thành các chế phẩm bông rồi bán trong khu vực, một chuỗi ngành sản xuất được hoàn thiện.
Mỗi một phân đoạn đều cần rất nhiều nhân lực, vừa để thu nạp lực lượng lao động địa phương, vừa thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương.
Chỉ với một ngành công nghiệp bông đã có thể nuôi sống vô số người.
Phủ Đô Ty.
Mỗi một phòng đều được trang bị cửa sổ kính, sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng trở nên sáng sủa lạ thường.
Mộc Vãn Tình đặt bút xuống, xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nha hoàn bưng thức ăn lên, "Huyện Chủ, ngài ăn thử cháo tổ yến vừa mới làm đi."
Cháo tổ yến ngọt mà không béo, Mộc Vãn Tình ăn hai ngụm, nhìn Lập Đông, "Có tin tức gì từ Khâm Châu không?"
"Có." Lập Đông không chỉ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng, mà còn trở thành thư ký riêng của nàng, cả người phấn chấn.
"Bên đó tiến triển không nhiều, rất uể oải."
Dù không nêu tên nhưng đều biết đang nói về ai.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, đây không phải thành tích một ngày, không biết Mộc Cẩm Dao có thể chống đỡ bao lâu.
"Đỗ nhị tiểu thư cầu kiến."
"Cho vào."
Mộc Vãn Tình đứng lên nghênh đón, "Đỗ nhị tỷ tỷ vất vả rồi."
Đỗ nhị tiểu thư cả người phong trần mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt.
Hoạt động xây dựng lần này được chia thành mười nhóm, đi tới vệ sở khác nhau.
Lần này Đỗ nhị tiểu thư tình nguyện dẫn theo một nhóm đến Kinh Châu, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của những người dân dưới đáy, trong lòng có quá nhiều cảm xúc.
Nàng khẽ thở dài: “Ai, không ngờ dân sinh lại gian nan như vậy, đời sống bá tánh quá khó khăn, ăn bánh bao từ cám mì, cổ họng đau nhức. Ăn bữa nay lo bữa mai, quần áo mục nát, sờn rách nhưng vẫn không đành vứt đi."
Nàng là tiểu thư tôn quý của Đỗ gia, sống trong nhung lụa, đã gặp qua sinh hoạt nghèo khó của bá tánh bao giờ?
Mặc dù nàng từng ở lại nông trang Thủy Mộc, nhưng cuộc sống của người dân ở nông trang Thủy Mộc rất tốt, bất kể là nông dân trong trang trại hay nhân viên trong xưởng, họ đều được phát hai bộ đồng phục mỗi quý, ăn đủ no.
Thời điểm đi xuống dưới, mới biết được cuộc sống phía dưới khác biệt thế nào, khó trách tại sao Mộc Vãn Tình lại toàn lực mở rộng trồng bông, chế tạo phân xưởng, nghĩ mọi cách kéo kinh tế vực dậy.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy những khổ cực trước kia nàng trải qua đã tính là gì? Cả người đều thông suốt.
Bỗng nhiên, một quan viên nghiêng ngả chạy vào, "Huyện Chủ, Thái Thượng Hoàng băng hà."
Như một tia sấm sét đánh xuống, sắc mặt Mộc Vãn Tình tức khắc đại biến, không dám tin tưởng mà nhảy dựng lên…
Kinh thành, đêm khuya.
Tiếng chuông vang lên, một cái, hai cái… Mọi người trong toàn kinh thành đều bị bừng tỉnh, mặc áo khoác lên người rồi đứng lên, ngây ngốc nghe tiếng chuông vang.
Suốt chín lần, hoàng đế băng hà.
Vô số người quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi đầy trên mặt, khóc lóc đưa tiễn vị quân vương này.
Sắc mặt tân hoàng trắng bệch như tờ giấy, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ, ngây ngốc nhìn Thái Thượng Hoàng nằm trên giường.
Hắn dùng hết tất cả biện pháp, nhưng, cuối cùng vẫn không giữ lại được.
Phụ hoàng của hắn rời đi rồi!
Hắn không còn phụ thân nữa rồi, giờ khắc này lòng hắn đau như bị đao cắt, nước mắt rơi như suối phun.