"Ta không tin." Tam hoàng tử là người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất, từ khi tân hoàng đăng cơ đến nay hắn luôn bị giam cầm, không thể đi ra khỏi cửa, không được phép tiếp xúc với ngoại giới .
Nghẹn khuất chính là, đây là mệnh lệnh của Thái Thượng Hoàng ban xuống.
Dựa theo quy củ, tân hoàng muốn sửa đổi chính lệnh của Thái Thượng Hoàng, tối thiểu nhất là phải chờ đợi hơn một năm.
Cho nên, cho dù tân hoàng muốn đem các huynh đệ này thả ra, các triều thần cũng không đáp ứng.
Cảm xúc của Tam hoàng tử cực kỳ kích động, chỉ vào Thái Thượng Hoàng đang nằm bất động trên giường, luyên thuyên lên án Thái Thượng Hoàng bất công, không coi bọn hắn là nhi tử mà đối xử tốt, vân vân.
Bỗng nhiên, một tiếng hô mãnh liệt vang lên “Hộ giá, hộ giá.”
Nghe thấy vậy, thị vệ vừa rồi tiến vào báo tin liền lấy ra một cây chủy thủ nhắm ngay ngực tân hoàng rồi đâm tới, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Ngay khi gã thị vệ cách tân hoàng chỉ có một tấc, một thanh trường kiếm đã vung tới, chém về phía tay phải của gã thị vệ, ngang vai mà gãy, chủy thủ theo đó cũng rơi xuống đất, máu tươi vẩy ra.
Gã thị vệ ngây ngốc nhìn cánh tay cụt nằm trên mặt đất, chậm mất ba giây mới kịp phản ứng lại, “A a a.”
Vài tên ám vệ vây quanh tân hoàng ở vị trí chính giữa cửa , đứng ở đằng trước chính là phó thống lĩnh của Ô Y Vệ Vi Thiệu Huy, tay cầm trường kiếm đẫm máu, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía tam hoàng tử, ánh mắt lạnh băng rất đáng sơn.
Sát khí tràn ngập ở bên trong căn phòng..
Còn không biết có bao nhiêu ám vệ đang ẩn trong bóng tối, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên biến cố xảy ra khiến mọi người sợ hãi phát run, ngay cả mấy tên hoàng tử cũng ngậm chặt miệng laj.
"Ngươi…… Ngươi nhìn ta làm gì hả?" Tam hoàng tử chột dạ muốn chết.
Vi Thiệu Huy nói vẻ mặt vô cảm, “Ngươi vừa rồi dời đi sự chú ý của mọi người, thủ đoạn sáng tạo cơ hội giúp sát thủ quá ti tiện.”
Sắc mặt Tam hoàng tử biến đổi kịch liệt, “Ngươi nói hươu nói vượn, Hoàng thượng, thây cốt của phụ hoàng còn chưa lạnh, ngươi đã bắt đầu chứa sát thủ, việc này của ngươi không phải sẽ khiến phụ hoàng thất vọng sao?”
Hoàng thượng nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt rất lạnh lùng.
Hắn có làm việc đó hay không, tin tưởng mọi người ở đây đều thấy rõ ràng
“Thay Thái Thượng Hoàng báo thù, thay Thái Thượng Hoàng báo thù.” Những thanh âm kêu đánh kêu giết ở bên ngoài càng ngày càng lớn hơn, trong phòng có đủ loại quan lại, mỗi người đều cảm thấy bất an lo sợ, sôi nổi nhìn về phía tân hoàng.
Phải làm sao bây giờ?
Tân hoàng rất bình tĩnh, chỉ là yên lặng nhìn về phía cửa.
Trong khi mọi người thấp thỏm bất an, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết, cắt ngang qua chân trời. "A."
Là tiếng kệ thảm thiết của ngũ hoàng tử.
Bọn quan viên nhao nhao đi tới cửa để nhìn ra ngoài, a, vô số cung tiễn bay như mưa bắn về phía đảng phản loạn, vô số người bị mũi tên bắn trúng ngã xuống đất, máu chảy thành sông.
Mọi người nhìn về phương hướng cung tiễn bay tới, chỉ thấy một loạt hắc y nhân đứng ở trên nóc nhà, điên cuồng quét sạch đám loạn đảng đang đứng ở dưới mặt đất.
Một hàng lui về phía sau, lại có một hàng ở phía sau bổ sung, lại là một trận cuồng quét.
Cung tiễn điên cuồng mãnh liệt giết chết đảng phản loạn cùng với chiến mã, nửa bước không thể tới gần.
Nam tử mặc hắc y đứng cầm đầu có khuôn mặt lạnh lùng, cả người tản ra khí thế nghiêm nghị, đó là khí thế được tôi luyện ra ở trên chiến trường bách tử nhất sinh.
Tam hoàng tử xoa xoa đôi mắt, kinh ngạc cùng khiếp sợ nói: “Đỗ Thiếu Huyên! Tại sao hắn lại ở kinh thành?”
Đây chính là Đỗ Thiếu Huyên, chiến thần đã trải qua chiến hỏa tẩy lễ, cũng chính là sát thần!
Đại Tề cùng Tây Vu Bắc Sở chiến đấu một trận, tam quốc thương vong vô số, loại trận chiến này căn bản không đủ để Đỗ Thiếu Huyên nhìn vào trong mắt.
Rất nhanh, đảng phản loạn bị đánh cho hoa rơi nước chảy, giơ tay đầu hàng.