Đỗ Thiếu Huyên nhảy xuống khỏi nóc nhà, bước nhanh đi đến trước mặt của tân hoàng, quỳ một gối xuống đất, “Hồi bẩm Hoàng thượng, tất cả phản tặc đều đã bị bắt giữ, nội ứng trong cung cũng đã bị bại lộ, đang cho người đi bắt.”
“Toàn bộ kinh thành giới nghiêm, quân doanh Tây Sơn đều ở trong tầm kiểm soát của ta.” Hắn toàn quyền chỉ huy, khống chế tốt cục diện.
Không ai biết được hắn tới từ khi nào, đang ở nơi nào.
Tân hoàng tự mình khom lưng đỡ hắn đứng dậy, “Biểu đệ vất vả rồi.”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy thương cảm, “Dượng đối với ta ân trọng như núi, ta đã đáp ứng hắn phụ tá ngài, nhất định sẽ làm được.”
Từ khi nghe được tin tức Thái Thượng Hoàng thoái vị, hắn một đêm cũng chưa từng ngủ, ngày hôm sau liền mang theo người vào kinh.
Dọc theo đường đi lặng yên không một tiếng động lướt qua khu vực địch chiếm đóng, trằn trọc một vòng lại một vòng, rốt cuộc cũng đã đi vào kinh thành.
Hắn gặp được Thái Thượng Hoàng đang bệnh nặng, cũng nghe thấy được mưa gió nguy hiểm sắp đến, dứt khoát ở trong chỗ tối bảo hộ tân hoàng.
Hốc mắt tân hoàng ửng đỏ, cố nén xúc động vỗ vỗ vào cánh tay biểu đệ , lúc này chỉ có biểu đệ mới là người làm cho hắn tín nhiệm nhất.
Hắn đem tánh mạng bản thân phó thác lên người biểu đệ này .
Trên người ngũ hoàng tử bị trúng mấy mũi tên, hơi thở thoi thóp bị kéo lại đây, thái y khám mạch cho hắn lắc đầu thở dài, kê một phương thuốc, sắc thuốc đi.
Ngũ Hoàng tử nằm ở trên mặt đất, cả người đau nhức, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm, “Ngươi đã sớm phát hiện ra, cố ý thả chúng ta vào đây!”
Thần sắc Hoàng thượng bình tĩnh, cái này gọi là đóng cửa đánh chó.
Ngũ hoàng tử cực kỳ không cam lòng, "Rốt cuộc thì ta không bằng cái tên ma ốm như ngươi ở chỗ nào chứ ? Phụ hoàng thật quá bất công."
Đều là hoàng tử, làm gì có ai cao quý hơn ai? Cũng làm gì có ai không muốn ngôi vị hoàng đế chứ?
Tân hoàng từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ngô Vương khởi binh tạo phản, bỏ đi vương tước, xét nhà sung công, biếm làm phế nhân, toàn bộ con cháu sau này không được mang họ Tiêu.”
Hắn đã từng đáp ứng với tiên hoàng, sẽ không tự tay ra đòn sát thủ trước, nhưng, có người muốn giết hắn, hắn tự nhiên sẽ phản kích lại.
Hắn không giết đi một mạch Ngũ hoàng tử này, nhưng, tước đi quốc họ, long tử phượng tôn trở thành một thứ dân bình thường, chỉ sợ so với cái chết còn thảm.
Bọn hắn đã quen với việc sống trong nhung lụa, không có năng lực sinh tồn, chênh lệch cực lớn cũng đủ để cho một người sụp đổ.
Ngũ hoàng tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng có thể làm gì được chứ, hắn là người thua cuộc.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Về phần mấy gã hoàng tử mạo phạm nghi ngờ hắn, cũng giống như trên tước bỏ tất cả vương vị, giam cầm bên trong, cách ly với ngoại giới.
Hắn còn nhắc nhở một câu, nếu như dán có lần sau, vậy liền đưa cả nhà bọn hắn xuống đất bồi Thái Thượng Hoàng.
Một hồi cung biến oanh oanh liệt liệt cứ như vậy mà hạ màn.
Vì phải cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng, tân hoàng hạ lệnh, thả một nhóm cung nữ lớn tuổi trở về nhà.
Về phần thái giám đã tới tuổi bị đưa ra khỏi cung, chỉ định đi đến miếu niệm kinh cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng.
Bởi vậy, đám nội gián trong cung cơ bản bị quét sạch.
Hai tháng sau.
Đỗ Thiếu Huyên đi vào trong cung một chuyến, “Hoàng thượng, ta đặc biệt đến từ biệt ngài, ta cần phải trở về rồi.”
Mấy ngày nay hắn bận rộn trong ngoài, giúp đỡ biểu ca củng cố ngôi vị hoàng đế, cả người gầy đi một vòng.
Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào vũ lực để chấn nhiếp.
Ngũ hoàng tử vẫn là bị thương nặng qua đời, Hoàng thượng không có đem mọi chuyện làm quá tuyệt tình, cấp cho gia quyến lưu của Ngũ hoàng tử năm ngàn lượng bạc.
Chỉ cần tiết kiệm một chút là có thể dùng thật lâu, nhưng, những người đó đã quen ăn xài phung phí, đoán chừng không chống đỡ được bao lâu.
Hoàng thượng có chút không nỡ, những người khác đều thay đổi, duy chỉ có người biểu đệ này của hắn vẫn giữ vững sơ tâm, luôn tràn đầy nhiệt thành như trước. “Ngươi cùng Mộc Vãn Tình thế nào rồi?”