Thái Hậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, không cần phải vì chuyện này mà cãi nhau với chất nhi. “Cũng được, ta cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, Thiếu Huyên, ta chỉ có một vị ca ca này thôi nên cảm thấy không yên lòng, ngươi sớm cưới một nữ nhân về nhà, cùng nhau hiếu thuận hắn.”
“Chờ một thời gian nữa đi.” Đỗ Thiếu Huyên tính toán thời gian, tối thiểu còn phải chờ hai năm nữa.
Thái Hậu hận không thể để hắn lập tức kết hôn ngay tại chỗ, khai chi tán diệp cho Đỗ gia, nhưng thôi, chất nhi là một người cố chấp, sẽ không nghe lời nàng.
“Ngươi thích Huyện Chủ Thanh Bình đến vậy sao?”
“Không phải nàng thì không cưới.” Đây là thái độ của Đỗ Thiếu Huyên.
Đỗ Thiếu Huyên đi ra khỏi Từ Ninh Cung, dọc theo đường chính đi ra ngoài, lúc đi qua Ngự Hoa Viên thì nhìn thấy hai nữ hài tử mặc quần áo hoa lệ đang tranh chấp với nhau.
Hắn không có tới gần, mà là thay đổi một hướng đi khác, hắn cũng là người lớn lên từ nhỏ ở trong cung, biết được hậu cung có rất nhiều thị phi.
Bỗng nhiên, bùm một tiếng. “Cứu mạng.”
Đỗ Thiếu Huyên quay đầu lại nhìn, chau mày lại, một nữ hài tử bị rơi vào trong hồ, chìm chìm nổi nổi trong hồ nước, liều mạng kêu cứu.
Nữ hài tử đứng ở trên bờ vẫn còn kinh hoàng thất thố, không dám tin tưởng nhìn vào đôi tay của mình.
Nữ hài tử trong hồ nhìn thấy Đỗ Thiếu Huyên, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, “Đỗ tướng quân, cứu ta, cứu ta.”
Nữ hài tử đứng trên bờ đột nhiên quay đầu lại, đồng tử chấn động kịch liệt, bị dọa không hề nhẹ, thế mà lại là Đỗ Thiếu Huyên giết người không chớp mắt..
Đỗ Thiếu Huyên khẽ nhíu mày, vung tay lên, từ chỗ tối vụt ra một cái thân ảnh, thả người nhảy xuống, chỉ chốc lát sau đã vớt được nữ hài tử trong hồ lên.
Nữ hài tử bị rơi xuống nước cả người ướt đẫm, thân thể phát run, đường cong trên cơ thể lộ ra hết.
Đỗ Thiếu Huyên trước sau không có tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa, thấy người đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn liền xoay người rời đi.
Ở phía sau truyền đến một thanh âm mềm mại như nước: “Đỗ tướng quân, đa tạ đại ân cứu mạng của ngài, tiểu nữ vô cùng cảm kích, tiểu nữ là chất nữ của Thủ Phụ tên là Từ Vi.”
Đỗ Thiếu Huyên coi như không nghe thấy, bước chân vẫn không ngừng lại.
Bỗng nhiên, có mấy vị cung phi trang điểm hoa hòe lộng lẫy đi đến, nhìn thấy Đỗ Thiếu Huyên thì sửng sốt một chút, “Đỗ tướng quân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đỗ Thiếu Huyên hơi hơi chắp tay, cũng không ngẩng đầu lên, trong mắt đen hơi rũ xuống, “Ta đến để từ biệt.”
“Biểu dì.” Phía sau lại một lần nữa truyền đến thanh âm kia.
Sắc mặt Lệ phi biến đổi rất lớn, bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Từ Vi, vội vàng hỏi, “Vi Nhi, ngươi đây là bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt Từ Vi kinh sợ nói: "Biểu dì, là Đỗ tướng quân đã cứu ta, nếu như không nhờ hắn, ta cũng chưa chắc đã còn mạng."
Nàng có diện mạo xinh đẹp, như một nụ hoa chớm nở vô cùng kiều mỹ.
Khóe miệng của một vị phi tử khác giương nhẹ lên, ý vị thâm trường nói: “Cứu mạng? Cả người này ướt dầm dề, là bị rớt vào trong hồ sao? Tại sao đang yên lành như vậy lại rơi vào trong đó chứ?"
Từ Vi theo bản năng nhìn về phía nữ hài tử có sắc mặt tái nhợt kia, tất cả mọi người cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua.
Sắc mặt của một phi tử trong đó biến đổi kịch liệt: “Vận nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Hốc mắt A Vận đỏ bừng, vừa tức vừa vội lên tiếng: “Cô cô, ta không có đẩy nàng, là nàng tự mình rơi vào hồ.”
Từ Vi nước mắt lưng tròng, sợ hãi rụt rè nói: “Đúng vậy…… Là ta tự mình nhảy vào, chuyện này không liên quan đến A Vận muội muội, tất cả đều là lỗi của ta.”
Làm gì có ai đang yên lành lại nhảy xuống hồ chứ? Rõ ràng đây là bị uy hiếp.
A Vận tức đến điên rồi: “Vốn dĩ cũng không phải lỗi của ta.”
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thấy hết ở trong mắt, khẽ lắc đầu, đều không phải là đèn cạn dầu.
Lệ phi dõi theo hắn, “Đỗ tướng quân, lúc đó ngươi cũng có mặt ở hiện trường, ngươi tới nói thật đi.”
Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên hiện lên một tia không kiên nhẫn, nữ nhân nhiều chính là một phiền toái.