Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 725 - Chương 725.

Chương 725. - Chương 725. -

Ngũ hoàng tử chết, gia quyến biếm làm thứ dân, xét nhà sung công, thu hồi trạch viện, cả nhà chỉ có thể thuê phòng ở, nghĩ cách nuôi sống chính mình.

Đã quen với cuộc sống tôn quý hơn người, thoáng cái rơi xuống vũng bùn, vì một ngày ba bữa bôn ba, ra cửa nhìn sắc mặt người khác, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Mộc Vãn Tình một chút cũng không đồng tình với ngũ hoàng tử cùng gia quyến của hắn, chỉ vì ích kỷ cá nhân mà khiến sinh linh đồ thán, có cái gì có thể đồng tình?

Về phần hài tử nhỏ tuổi vô tội đáng thương sao? Đây vốn là thời kỳ liên dới a.

Nếu hậu đại của người tạo phản còn có thể tôn hưởng phú quý, không bị nửa điểm ảnh hưởng, vậy làm sao kinh sợ tới những người khác?

Nhân nhượng nương tai, cái giá cho việc phạm tội quá thấp, sẽ chỉ khiến người ta học theo.

"Vậy là tốt rồi, hậu phương yên ổn, mới có thể rãnh tay đối phó ngoại loạn. Hoàng thượng có an bài gì không?"

"Để Đỗ gia quân nghỉ ngơi lấy lại sức trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ." Đỗ Thiếu Huyên tiếp nhận mật lệnh, lần này Đỗ gia quân thương vong cũng rất nghiêm trọng, phải bổ sung binh nguyên, phải luyện binh, phải dự trữ lương thảo.

Không phải hắn muốn đánh là có thể đánh.

Mộc Vãn Tình hơi nhíu mày, "Vẫn là để ngươi ra tay?”

Hoàng thượng tín nhiệm nhất biểu đệ, tự nhiên là muốn cho biểu đệ chấp chưởng binh quyền.

“Ừ, đến lúc đó để lại một nửa quân đội đóng ở biên quan, một nửa ta mang đi, cho nên phải nhanh chóng bồi dưỡng một nhóm tân binh.”

Mộc Vãn Tình không giúp được việc này, chỉ có thể dựa vào chính hắn.

Đỗ Thiếu Huyên có chút ngượng ngùng, "Lương thảo cũng phải tự chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết một phần, Hoàng thượng cho hai trăm vạn lượng bạc, xem như phí dụng lương thảo lần trước, quốc khố không có tiền, đây là cắt giảm phí dụng trong cung mới có được, mỗi bữa của Hoàng thượng cũng chỉ ba món mặn một canh, hắn nói về sau có cơ hội lại bổ sung quân phí.”

Mộc Vãn Tình:...

Hoàng đế cũng không giàu có, còn không có tiền bằng Mộc Vãn Tình.

Đỗ Thiếu Huyên đưa mật chỉ cho nàng, "Ngươi xem đi."

Mộc Vãn Tình mở ra xem, lại để cho nàng toàn quyền phụ trách chuyện hòa đàm.

Khóe miệng nàng giật giật, Hoàng thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào?

“Ta cũng không phải nhân tài phương diện này nha.”

Nhưng trong mắt Đỗ Thiếu Huyên, nàng chính là người toàn năng, không gì không làm được.

"Có thể hắn cảm thấy đầu óc ngươi nhanh nhạy, Tây Lương lại là địa bàn của ngươi, dễ trấn áp đối phương, sứ đoàn đàm phán sẽ đi cùng ta, ngày mai cùng nhau thiết yến khoản đãi bọn họ."

Tuy rằng hắn cùng hai quốc gia tạm thời ký kết hiệp nghị đình chiến, nhưng chi tiết cụ thể còn chưa kịp đàm phán.

Chủ yếu bởi vì nội loạn khiến tin tức bị ngăn cản, truyền tin từ Tây Lương đến kinh thành quá khó khăn.

Lần này hắn một đi một về đặc biệt không tiện.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đến kinh thành, phải giáp thông trí lại ý đồ hòa đàm của hai quốc gia khác với Hoàng thượng.

Hòa đàm phải để Hoàng thượng tự mình xử lý.

Mộc Vãn Tình cẩn thận nghiên cứu danh sách sứ đoàn đàm phán, Hồng Lư Tự Khanh, Lễ Bộ Thị Lang, hai người này xem như quan lớn, phía dưới đều là thuộc quan.

"Ngươi an bài họ ở đâu?"

Khách điếm Đồng Phúc.

Đây là khách điếm có phong cách nhất trong thành, số lượng phú thương nổi tiếng đến đây đếm không hết, đều phải xếp hàng.

Đương nhiên, đây cũng là sản nghiệp của Mộc Vãn Tình.

Mà lúc này, thành viên đoàn đàm phán thần sắc ngẩn ngơ nhìn khắp nơi trong thành, quả thực không thể tin được.

Khách điếm Đồng Phúc bề ngoài trang hoàng theo phong cách cổ kính, nhưng trang bị bên trong hiện đại hóa, rất nhiều thứ bọn họ chưa từng thấy qua.

Bọn họ không khỏi hoài nghi có phải mình bị thời đại đào thải hay không?

Đi ra khách điếm, đường xi măng bằng phẳng rộng rãi sạch sẽ, người người tấp nập, một mảnh đông nghịt, náo nhiệt vô cùng.

Người mặc đồng phục khác nhau xen lẫn trong đám người, có người duy trì trật tự, có người vệ sinh đường phố, cực kỳ hài hòa.

Cửa hàng hai bên bố trí rất đẹp, cửa kính lớn sáng ngời trong suốt, cái gì cũng bán, các cửa hàng chật ních người mua, làm ăn phát đạt.

Người đi đường mặt mày thoải mái, y phục sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt sáng ngời, không thấy một tia sầu khổ.

Bình Luận (0)
Comment