Trong cuộc chiến tranh lần này, Mộc Vãn Tình lập công lớn, có thể nói là ngăn cơn sóng dữ, vì cái gì mà các loại quan lại trong triều đều trầm mặc? Là bởi vì bọn họ đều thấy được công tích Mộc Vãn Tình.
Mà hắn sẽ không bao giờ bạc đãi một công thần.
“Ngay trong ngày hôm nay, Trân Bảo Các liền do nội vụ tiếp quản.”
Kỳ thật Trân Bảo Các là sản nghiệp của hắn, treo trên danh nghĩa người Lâm gia mà thôi, dù sao Thái Tử làm buôn bán cũng không dễ nghe a.
“Nể mặt Hoàng Hậu, trẫm không chấp nhặt với một lão nhân có ánh mắt thiển cận, hạ chỉ, Tả Độ Ngự Lâm Ngự Sử trị gia không nghiêm, hạ xuống một bậc quan, phạt nửa năm bổng lộc.”
Nàng đây là đang hãm hại nam nhân nhà mình sao? Lâm lão thái thái như bị sấm sét đánh ngang tai, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, thân thể lảo đảo ngã xuống.
“Tổ mẫu, tổ mẫu.” Âm thanh kinh hoàng thất thố của Hoàng Hậu vang lên.
Dưới tình huống Mộc Vãn Tình không biết gì, cứ như vậy kết hạ thâm cừu đại hận cùng với gia tộc của Hoàng Hậu
Nhưng, Mộc Vãn Tình sẽ để ý sao?
Lúc này, nàng đang cầm lấy hộp gấm được khóa kỹ, lâm vào mê mang, “Ý ngươi nói là, tiên hoàng để lại di vật cho ta sao?”
Đỗ Thiếu Huyên mỉm cười, “Đúng vậy, ngươi mau mở ra xem đi.”
Hắn trải qua trăm cay nghìn đắng trở lại Lương Thành, sau khi tẩy sạch một thân bụi bậm liền tới đây gặp nàng.
Mộc Vãn Tình tiếp nhận chìa khóa, nhét vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một cái, khóa mở.
Nàng mở hộp ra, thấy rõ đồ vật bên trong, không kìm nén được hít hà một hơi…
Là một tấm kim bài, kim bài miễn tử.
Mộc Vãn Tình nhìn kim bài miễn tử, trợn mắt há hốc mồm, "Tiên hoàng vì sao tặng ta cái này? Sao hắn lại cảm thấy ta cần cái này?”
Đây là sợ nàng đâm thủng trời sao? Tiên hoàng đối với nàng rốt cuộc có hiểu lầm gì? Nàng thực sự là một con dân lương thiện.
Đỗ Thiếu Huyên cũng là vẻ mặt cổ quái, "Không biết a, khả năng, có lẽ là cảm thấy ngươi một nữ hài tử làm quan có chút nguy hiểm?"
Mộc Vãn Tình:... Lời giải thích này nghe thật miễn cưỡng.
Được rồi, đưa cho nàng thì nhận.
Nàng thưởng thức kim bài, càng xem càng cảm thấy tiên hoàng là một người rất thú vị.
Đối với nàng cũng coi như nhân nghĩa, sớm cho nàng đường lui.
"Đáng tiếc, sinh thời cũng không gặp mặt một lần."
Đỗ Thiếu Huyên thần sắc ảm đạm, "Tiên hoàng đối với ta cũng rất tốt, coi ta như con ruột yêu thương, khiến đám hoàng tử kia ghen tị hỏng rồi, ngươi không biết khi còn bé..."
Hắn vẻ mặt hoài niệm, kể những chuyện lý thú khi còn bé ở hoàng cung.
Hắn từ nhỏ đã rất được đế hậu yêu thích, Thái tử lại khắp nơi che chở hắn, hắn có thể đi ngang hoàng cung, là tiểu bá vương hoàng cung, hoàng tử cũng chưa chắc có phong quang của hắn.
Các hoàng tử đối với hắn là vừa hâm mộ lại ghen tị hận, cứ nghĩ cách làm xấu mặt hắn, nhưng mỗi lần hắn đều hóa giải, còn bắt đối phương đánh một trận.
Sau đó, Hoàng thượng sẽ phạt hắn không được ăn cơm tối, quỳ gối chép kinh sách, nhưng mỗi lần Thái tử ca ca đều lén người khác, lặng lẽ nhét đồ ăn ngon cho hắn.
Hoàng thượng không biết sao? Kỳ thật đều biết, nhưng mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, thời gian đó thật sự rất hạnh phúc.
Mộc Vãn Tình nghe đến say sưa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lớn.
Đỗ Thiếu Huyên lại kể đại khái về chuyện lần này, kinh thành phong vân biến ảo, sóng gió kỳ dị, Mộc Vãn Tình nghe mà liên tục nhướng mày.
Mỗi một lần hoàng quyền thay đổi đều là ngươi chết ta sống, máu chảy sông dài.
Lần này các hoàng tử đều bị xử lý?
Đỗ Thiếu Huyên khẽ gật đầu, "Bọn họ đã không còn cơ sở và thực lực để làm loạn, ngoại trừ thành thật, không còn cách nào khác.”
Cánh chim đều bị chặt đứt, nhất cử nhất động đều nằm trong sự giám sát của Ô Y Vệ, chỉ có thể chấp nhận kết cục.
Hoàng thượng đối xử với thân huynh đệ cũng không tệ lắm, cẩm y ngọc thực bọn họ cũng không thiếu, giúp bọn họ dưỡng hài tử.
Ngoại trừ không có tự do, đãi ngộ cuộc sống vẫn tốt.
Không phục? Vậy nhìn lại kết cục của một nhà ngũ hoàng tử.