An Quốc Công trợn trắng mắt, đúng là một đám gia hỏa mơ mộng hão huyền, “Huyện Chủ Thanh Bình phẩm quan lớn, có được mấy người xứng đôi với nàng chứ?”
Môn đăng hộ đối không phải nói mà thôi, tính toán lùi một bước để nói chuyện, cho dù Huyện Chủ có gả thấp thì cũng phải chọn người.
“Lâm công tử, ngươi là thân đệ đệ của Hoàng Hậu, thật ra có thể thử một lần.”
Lâm Bỉnh Thu nhấp nháy đôi mắt, “Ta không thích nữ nhân thường xuyên xuất đầu lộ diện.”
Một công tử bột khác cũng sôi nổi phụ họa, “Ta cũng không thích ly kinh phản đạo, nữ nhân nên ở trong nhà giúp phu quân nuôi dạy hài tử.”
“Nữ nhân không an phận không thể cưới.”
An Quốc Công khẽ lắc đầu, rõ ràng kém hơn người ta, cũng không biết xấu hổ mà nói.
Nhưng khi những người này trở về nhà, nói chuyện vừa rồi với người trong nhà, nhóm trưởng bối trong nhà đều động tâm không thôi, đây chính là gà mái đẻ trứng vàng, nếu có thể cưới vào gia môn thì đây là chuyện tốt vô cùng.
Tối thiểu trong nhà sẽ không thiếu bạc để chi tiêu, muốn gì cũng được.
Lâm gia cũng không ngoại lệ, Lâm lão thái thái trước tiên hướng đệ thiệp vào trong cung, ngày hôm sau Hoàng Hậu liền triệu nàng tiến cung.
Hoàng Hậu còn tưởng rằng lão tổ mẫu có việc gấp gì, kết quả là muốn thay thứ đệ cầu hôn Huyện Chủ Thanh Bình.
Nàng dở khóc dở cười, “Tổ mẫu, việc này không thể nhắc lại, dừng ở đây thôi.”
Tâm tư của Đỗ Thiếu Huyên ra sao nàng đều biết được rõ ràng, Hoàng thượng cùng Thái Hậu thấy vậy đều vui mừng, nhà mẹ đẻ của nàng muốn gây chuyện gì chứ?
Huyện Chủ Thanh Bình rất tốt, nhưng không cần thiết đến nỗi để nàng đắc tội với Đỗ Thiếu Huyên.
Nói thật, địa vị của nàng trong lòng hai vị kia đều không so được với Đỗ Thiếu Huyên.
Ai ngờ, Lâm lão thái thái lại nói tới một câu, “Nương nương, ta cũng là vì kế hoạch trăm năm của Lâm gia, Lâm gia thụ đại căn thâm, người của mười mấy phòng đều không có phân gia, bên ngoài đều tưởng rằng trong nhà rất tốt, kỳ thật đã thu không đủ chi, năm này không bằng năm trước, cứ tiếp tục như vậy thì không thể được a, nhà mẹ đẻ suy sụp, trên mặt nương nương ngài cũng không thể sáng.”
Hoàng Hậu ngẩn ngơ, vừa định ngăn cản, khóe mắt liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cả người nàng cứng đờ.
Lâm lão thái thái vẫn còn tiếp tục lải nhải, “Huyện Chủ Thanh Bình cũng không phải người tốt gì, mỗi ngày đều trà trộn cùng một chỗ với đám nam nhân, đã sớm không còn trong sạch, nhưng thắng ở việc có thể kiếm tiền, cưới nàng để nàng tiến vào Lâm gia bổ khuyết một chút gia dụng, để mọi người trong nhà đều dư dả một chút, đến lúc đó lại nạp thêm cho đệ đệ ngươi mấy người thiếp thất xinh đẹp coi như là bồi thường, nương nương, ngài liền hạ ý chỉ tứ hôn……”
Thanh âm của nàng đột nhiên ngừng lại, bụp một tiếng quỳ xuống, “Hoàng thượng.”
Từ trước đến nay tân hoàng đối xử với lão nhân đều rất nhân từ, nếu là ngày thường đã sớm đi đến đỡ người đứng dậy, nhưng lúc này lại ở trên cao nhìn xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
“Để phẩm quan lớn của Đại Tề gả cho một bình dân không có phẩm cấp, vẫn là một loại ban ân, Lâm gia thật dám mơ tưởng, so với hoàng thất đều dám mơ tưởng hơn, người ngươi nhục nhã đâu chỉ có mỗi Huyện Chủ Thanh Bình, mà là cả triều đình.”
Hoàng Hậu cũng quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng.
Đầu Lâm lão thái thái vang lên ầm ầm, không rõ bản thân mình đã làm sai chỗ nào? “Hoàng thượng bớt giận, nghe thần phụ giải thích, thần phụ chỉ là cảm thấy Thanh Bình Huyện Chủ rất khó gả ra ngoài……”
“Làm sao ngươi biết được nàng muốn gả đi hả? Chim yến tước làm sao biết được chí lớn của thiên nga.” Hoàng thượng lạnh giọng khiển trách, “Thanh Bình Huyện Chủ là trọng thần trong triều, nàng vì nước vì dân, đại nhân đại nghĩa, đến cả tiên hoàng cũng rất coi trọng nàng, trẫm cũng không cho phép người khác chửi bới trọng thần luôn ra sức cống hiến vì quốc gia.”
“Nếu như không có Huyện Chủ Thanh Bình, Tây Lương không giữ được, kinh thành cũng sẽ không được thái bình như bây giờ, các ngươi có thể an hưởng phú quý, là do có nàng che chở, ngươi đây là đang lấy oán trả ơn.”