Lâm Bỉnh Thu cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại hỏi: “Là dạng bằng hữu gì vậy, không bằng giới thiệu cho chúng ta nhận thức thử?”
“Không được.” Đỗ Thiếu Huyên quả quyết cự tuyệt, cực kỳ không nể mặt, muốn nhận thức Mộc Vãn Tình sao, có cái rắm ăn á.
Biểu tình của Lâm Bỉnh Thu cứng đờ, lập tức cố nạn ra nụ cười, “Đỗ tướng quân, ngươi thật sự biết nói giỡn, trách không được tỷ tỷ của ta luôn khen ngợi ngươi miệng ngọt biết dỗ người.”
Đây là lời hay sao? Đỗ Thiếu Huyên giơ tay lên xoa xoa mi tâm, xác định gia hỏa trước mặt này cực kỳ bất mãn đối với hắn.
Bất mãn cái gì chứ? Chẳng lẽ ghen ghét hắn được Hoàng thượng quý? Thân đệ đệ của Hoàng Hậu muốn cùng hắn tranh sủng sao?
Cười chết, Hoàng thượng là thân biểu ca của hắn, Thái Hậu là thân cô cô của hắn, là quan hệ huyết thống.
Người trước mặt này rốt cuộc là tên ngu xuẩn nào vậy? Hay là gia tộc của Hoàng Hậu đều là phế nhân như vậy?
Từ trước cho đến nay kinh thành đều là trung tâm của lốc xoáy, nâng cao dẫm thấp, cuồng nhiệt truy đuổi quyền lực.
Gió chưa bao giờ dừng lại.
Chậc chậc chậc, đều nói lòng người dễ thay đổi, một khi phú quý liền biến chất.
Cho nên, hắn không thích kinh thành, càng thích dân phong thuần phác ở Lương Thành hơn.
“Ngươi một câu lại một câu toàn là tỷ tỷ ngươi, sợ người khác không biết tỷ tỷ của ngươi là Hoàng Hậu đương triều sao? Ta nhắc đến biểu ca ta sao? Ta nhắc đến cô cô ta sao?”
Hắn là chủ không chịu khuất phục, không mềm không cứng đáp trả trở về.
Mặt Lâm Bỉnh Thu đều tái xanh rồi, ánh mắt khác thường của mọi người khiến hắn hận không thể tìm một cái hố nào rồi chui vào đó.
Lão bản cũng là tộc nhân của Lâm gia, nhanh chóng chạy đến đứng ra hoà giải, “Đỗ tướng quân chớ trách, hắn là người không kiến thức, đừng nên so đo với hắn, Đỗ tướng quân đến đây cũng là vì muốn gương thủy tinh phải không?”
Lão bản lại gõ vào đầu mình một cái, “A, đúng rồi, cái gương này tới từ Tây Lương, không biết có thể nhờ Đỗ tướng quân giúp đỡ một chút hay không, dẫn đường giới thiệu cho ta nhận thức lão bản của món gương này một chút? Lần này ta nhập hàng quá khó khăn, trằn trọc mất mấy lần.”
Chủ yếu là do chiến hỏa không ngừng, vài tòa thành trì trung gian là khu vực địch chiếm đóng, giao thông ngăn cách.
“Gương này đến từ Tây Lương sao?” An Quốc Công kinh hô một tiếng, “Đỗ tướng quân, Tây Lương các ngươi lại có bảo bối như vậy, là việc làm ăn của nhà ai hả? Tại sao ngài không nói ra một tiếng nào vậy? Để lại cho ta một tấm."
Trấn Nam Hầu cũng nhanh nhẹn nói theo: "Ta cũng muốn có một tấm."
Đỗ Thiếu Huyên hơi trầm ngâm rồi nói: “Nhìn trong góc gương xem có phải có một chữ Mộc hay không?”
Mộc Vãn Tình đã từng nói qua, nàng muốn viết tên dòng họ của mình lên trên hàng mỹ nghệ mà nhà mình làm ra, vài thập niên sau vẫn còn có thể được lưu lại.
Vẻ mặt lão bản như rơi vào trong mộng, không biết.
Những người khác thấy chuyện tốt liền tiến đến vây quanh, mười mấy con mắt nhìn chằm chằm, mỗi một góc đều xem xét qua một lần.
“A, tìm được rồi, nơi này có chữ viết.” Có người kinh hô một tiếng.
Ở giữa cái vỏ sò được dùng để trang trí có một chữ, điều này khiến mọi người cố sức phân biệt đến nửa ngày, “Là chữ Mộc.”
Lão bản chú ý đến vấn đề này nhất, “Mộc gia? Mộc gia ở Tây Lương? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Đỗ Thiếu Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng tất cả đều là kiêu ngạo, “Muốn nhập hàng, liền nghĩ cách liên hệ với phủ Huyện Chủ Thanh Bình đi.”
Sau khi bỏ lại những lời nói này, hắn liền chắp tay, nghênh ngang mà đi.
Để lại trong lòng của một đám người có vô số điều tò mò, “Sản phẩm này là do phủ Thanh Bình Huyện Chủ làm ra sao? Không phải chứ?”
“Điều này cũng không có gì kỳ quái, Huyện Chủ Thanh Bình đúng là rất có thiên phú ở phương diện tài trí và dị nghệ.”
Có người nhịn không được hỏi, “Chờ một chút, Huyện Chủ Thanh Bình họ gì?”
Mộc Vãn Tình tuy rằng nổi danh bên ngoài, nhưng vẫn luôn ở tại Tây Lương, người kinh thành cũng không quen thuộc với nàng.
Vấn đề này An Quốc Công có thể trả lời: “Mộc, Mộc Vãn Tình.”
Toàn trường toàn tĩnh.
Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng, “Khá lắm.”
“Nếu như cưới được Huyện Chủ Thanh Bình, vậy thì phát tài rồi.”