Sau khi đi vào, lại càng bị chấn động mạnh, nhìn thấy khắp nơi đều là đồ chơi mới lạ, trước đó chưa từng gặp qua.
Bọn họ giống như mở ra một thế giới mới, đủ thứ kỳ lạ làm cho người ta mê say.
Từng gian hàng trang hoàng đẹp đẽ, tủ kính thủy tinh trưng bày các loại hàng hóa tinh xảo.
Nhân viên bán hàng còn vô cùng nhiệt tình phục vụ, "Khách nhân tôn quý, xin cho phép ta giới thiệu với các vị về hàng hóa của cửa hàng chúng ta..."
Theo những lời thao thao bất tuyệt giới thiệu của hắn, nhân viên cửa hàng ân cần phục vụ, mọi người mơ mơ hồ hồ mua rất nhiều thứ, chờ lúc ra khỏi cửa thì ví tiền đều bị vét sạch.
Ra cửa đi được một đoạn đường, mọi người mới kịp phản ứng, ai, đã nói là không bỏ tiền mua đồ a.
“Nơi này kiếm tiền chỉ sợ còn nhiều hơn cả mở vàng, rốt cuộc là do ai nghĩ ra?”
“Còn phải hỏi sao? Nhất định là Huyện Chủ Thanh Bình.”
Rốt cuộc đầu óc nàng phát triển thế nào a?
Đêm đó bọn họ còn đi dạo phố ăn vặt Mộc gia đại danh lừng lẫy, lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Hai bên cửa hàng là hoa đăng treo cao, đầu đường kín người hết chỗ, vai kề vai, có nhóm là kết bạn mà đi, có nhóm là cả nhà dạo chơi.
Rất nhiều người trong tay đều cầm đồ ăn, vừa đi vừa dạo trên mặt đều lộ vẻ tươi cười.
Tiếng rao hàng liên tiếp không dứt bên tai, mùi thơm thức ăn mê người quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho người ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Nhìn thức ăn rẻ như vậy, các quan viên làm sao còn có thể nhịn được?
Vừa mới bắt đầu còn có chút rụt rè, sau đó dần dần buông thả, từ đầu đường ăn đến cuối đường, mỗi một món đều thử xem, thật sự rất ngon.
Bất kể là lẩu cay, bánh thịt bò, gà hầm nấm, sương sáo, bánh đậu xanh, sữa chua hai tầng, đều khiến người ta nhớ mãi không quên.
Cuối cùng mọi người ăn tới mức bụng đều căng tròn, rốt cuộc nhét không vào được, lúc này mới chưa hết thèm thuồng rời đi.
“Cả con phố này hẳn là do người Mộc gia mở đi?”
“Huyện Chủ Thanh Bình an bài kế sinh nhai cho tộc nhân.”
“Ta cũng có chút hâm mộ.” Nhật tiến đấu kim * có thể không hâm mộ sao?
Nhật tiến đấu kim
(*): Mỗi ngày thu vào một đấu vàng, ý chỉ kiếm được rất nhiều tiền
(*): Mỗi ngày thu vào một đấu vàng, ý chỉ kiếm được rất nhiều tiền
Sau khi trở lại khách điếm Đồng Phúc, mọi người đều không ngủ được, đơn giản mở một cuộc thảo luận nhỏ, tâm tình đều rất phức tạp.
Bọn họ phát hiện mình mới là ếch ngồi đáy giếng, sự kiêu ngạo của quan viên kinh thành bị đả kích bay mất.
Hồng Lư Tự Khanh là người đầu tiên mở miệng: “Các ngươi tính xem lợi nhuận một năm của hai con phố này là bao nhiêu?”
Cấp dưới có chút chần chờ, "Ta cảm thấy có mấy chục vạn.”
“Hẳn là trên trăm vạn, nếu không sẽ không chống đỡ nổi phúc lợi của bá tánh.”
Hồng Lư Tự Khanh khẽ lắc đầu, đâu chỉ số này.
"Ta rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà Huyện Chủ Thanh Bình có thể bằng sức một mình gánh vác được một cái lỗ thủng lớn như vậy?"
Lúc trước, tất cả mọi người có chút hoài nghi tính chân thật.
Cái gọi là mắt thấy là thật, tai nghe là giả, hôm nay bọn họ rốt cuộc mới phục.
Nàng rõ ràng là thiên tài kiếm tiền.
“Năng lực như vậy nếu là ở Hộ Bộ, ta tin tưởng quốc khố rất nhanh sẽ được lấp đầy.”
Triều đình cũng không cần vì chuyện phát bổng lộc mà rầu rĩ.
Một gã thuộc quan yếu ớt mở miệng, "Không phải nói, không thể để cho nữ nhân xuất đầu lộ diện sao?"
Mọi người khóe miệng co rút, đừng nói nữa, thành tựu của Huyện Chủ Thanh Bình này đã không thể dùng giới tính để cân nhắc.
Nàng biến biên quan cằn cỗi thành phồn hoa như thế, chỉ tốn thời gian hai năm.
Hộ Bộ Thị Lang thở dài một hơi, từa hồ khá ưu sầu, lại như bất đắc dĩ, "Đã không ai có thể ngăn cản được quang mang của nàng nữa, thanh danh của nàng đã là chuyện hiển nhiên.”
Bá tánh Tây Lương an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo, vô cùng yêu mến Mộc Vãn Tình.