Chưởng quầy tự mình đưa tới một bình trà nóng, một bình sữa nóng, "Các vị đại nhân, buổi tối uống trà dễ mất ngủ, sữa bò có tác dụng trợ ngủ, có thể uống nhiều một chút."
“Chúng ta không có gọi sữa bò." Một gã quan viên sửng sốt.
Chưởng quầy cười híp mắt nói, "Là tặng mọi người, sữa của chúng ta không có mùi tanh, uống ngon lại dinh dưỡng, trên có quan viên dưới có hài tử mỗi ngày đều phải uống một chén.”
"Sữa bò là phúc lợi của quan viên sao?" Cũng là quan viên, vì cái gì lại khác nhau như vậy?
"Không phải." Không đợi quan viên thở phào nhẹ nhõm, chưởng quầy đã cười nói, “Quan viên bao một ngày ba bữa, bữa sáng có sữa bò bánh bao thịt cùng trứng gà, cơm trưa cơm cơm chiều có một mặn một chay một điểm tâm.”
Mọi người:...
Chưởng quỹ còn chưa nói xong, "Còn có các loại trợ cấp, trợ cấp nhà ở, trợ cấp xe ngựa, còn phát hành phiếu lương thực phiếu đường phiếu dầu phiếu muối.”
Các quan viên ôm ngực, Tây Lương phát rồ như vậy.
"Mỗi người đều có phần?"
Chưởng quầy bất động thanh sắc liếc mắt, "Đúng, nhưng sẽ dựa theo chức quan khác nhau, số lượng khác nhau mà thôi.”
Một gã tiểu quan đảo quanh con ngươi, nhịn không được hỏi thăm nói, "Vậy một quan viên bình thường có thể có bao nhiêu?"
Chưởng quầy đang chờ những lời này của hắn, thấy vậy liền trả lời: "Theo ta hiểu, bỏ đi các loại phiếu, tổng các phúc lợi của quan viên bát phẩm sẽ khoảng mười lượng bạc, đủ để nuôi gia đình.”
Các quan viên hâm mộ đến phát khóc, mười lượng bạc a, quan viên bát phẩm ở kinh thành chỉ có ba lượng, kém hơn tới gấp ba. Người ta còn có các loại phiếu, nhận hàng miễn phí.
Vấn đề là, trình độ tiêu phí ở kinh thành cao hơn biên quan nhiều.
Chưởng quầy vẫn tiếp tục nói, "A, đúng rồi, cuối năm còn có một khoản tiền thưởng, xem biểu hiện của mỗi người, cao nhất một ngàn lượng."
Đám quan viên:… Ta muốn ở lại đây!
Ngày hôm sau, phủ Đô Ty phái tới hai gã quan viên tới tiếp đãi, cùng đám người đi tham quan, cũng thông tri buổi chiều thiết yến khoản đãi chư vị tại sảnh yến sảnh.
Quan viên tới từ kinh thành cực kỳ tò mò, yến sảnh?
Quan viên bản địa giới thiệu đơn giản một chút, lập tức khiến cho mọi người hứng thú, mãnh liệt yêu cầu tham quan thử.
Trong văn phòng làm việc ở Lương Thành, đối diện xéo với phủ Đô Ty, tạo hình hai tòa nhà song song, ở giữa dùng một hành lang thủy tinh nối liền.
Bên trái là tòa nhà chính vụ, tổng cộng bốn tầng lầu, mặt hướng ra ngoài đường cái, ví dụ như mua nhà, mua đất, mở cửa hàng, thu tiền thuê ruộng, nộp thuế vân vân, đều làm thủ tục ở nơi này.
Mỗi ngày bá tánh thương nhân nối liền không dứt, đặc biệt bận rộn, đương nhiên, ở cửa có thủ vệ, có việc mới có thể tiến vào.
Thái độ quan viên hòa ái dễ gần, mặt mỉm cười, hoàn toàn không có nửa điểm kiêu ngạo ương ngạnh.
Bá tánh có cái gì không hiểu, có thể đi cửa chính hỏi, có người phục vụ chuyên môn.
Bên phải là tòa nhà tổng hợp, lầu một là nhà ăn cho quan viên, lầu hai là phòng họp, lầu ba lầu bốn là yến sảnh, có lối ra vào khác.
Quan viên từ kinh thành tới nhìn cái gì cũng đều ngạc nhiên, nhìn cái gì cũng mới mẻ, trong lòng liên tục kinh hô, nhưng trên mặt giả vờ cực kỳ bình tĩnh.
Đây là thế giới thần kỳ gì, quan viên cơ sở khách khí với bá tánh, bá tánh cũng không co rúm sợ hãi.
Hiệu suất làm việc cực cao, tuyệt đối không kéo dài, tất cả quy trình đều có thể hoàn thành trong tòa nhà này.
Mọi người xem thế là đủ, nha môn ở kinh thành phong phú, nhưng làm việc lại không thuận tiện bằng.
“Chúng ta qua phòng bên xem thử.”
“Được.”
Bên cạnh là nhà ăn quan viên, cửa chính có hai gã thủ vệ, cản bọn họ ở bên ngoài, "Ngại quá, mời các vị đưa thẻ ra.”
Thẻ? Cái quái gì vậy?
Quan viên phụ trách chiêu đãi từ phía sau đi tới, lấy ra một tấm thẻ, phía trên có tên quan viên và chức vụ.
“Tiểu Lưu, đây là quan viên từ kinh thành tới, muốn tới xem thử.”
Thủ vệ chăm chú nhìn vài lần, sau khi xác nhận không sai mới nhường đường, để bọn họ đi vào.