Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73.

Chương 73. - Chương 73. -

Tam thiếu gia của Phương gia trước giờ nào có làm công việc khổ sở như vậy, chỉ chốc lát sau đã mệt không chịu nổi, có chút không thoải mái, "Phụ thân, Mộc tam tiểu thư này bị làm sao vậy? Nàng lấy lòng quan sai là chuyện của nàng, sao lại kéo cả chúng ta vào…"

"Câm miệng." Phương gia chủ nhẹ giọng khiển trách, "Mộc Tam tiểu thư tài trí siêu quần, tầm nhìn dài hạn, kẻ ngốc như ngươi sao có thể hiểu được."

Tam thiếu gia của Phương gia bị mắng tới tự kỷ, phụ thân, ai mới là thân sinh của người a?

Nhìn bộ dáng ngu ngốc của nhi tử, lại nghĩ đến dáng vè Mộc Vãn Tình bày mưu tính kế

Khác biệt một trời một vực, nhịn không được mà thở dài.

Cách biệt giữa người với người thật sự quá lớn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi người bận rộn làm việc được nửa ngày, rốt cục cũng được ăn canh hầm xương nóng hổi cùng bánh bao thịt, trong lòng vui sướng, đặc biệt thỏa mãn.

"Đây là mời thôn phụ về nấu sao? Cũng không tệ lắm."

"Nghe nói Mộc tam tiểu thư nấu cơm đặc biệt ngon, hy vọng một ngày nào đó có thể ăn được cơm do chính tay nàng nấu."

Hôm nay thì không được, người bận rộn nhất chính là Mộc Vãn Tình, chỗ nào cần nàng, nàng liền có mặt ở nơi đó.

Mà đám quan sai nhìn từng khối xà phòng thơm đã thành hình, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng.

"Phải bán như thế nào đây? Đi tới trấn gần nhất sao?"

Mộc Vãn Tình đã có dự liệu, "Ta đã hỏi qua thôn trưởng, ngày mai sẽ có buổi họp chợ lớn cứ mười ngày tổ chức một lần, bá tánh các thôn trên dưới đều sẽ tập trung tới một nơi để họp chợ, đến lúc đó chúng ta mang tới đó bán."

Quan sai ngẩn người, "Bán cho thôn dân? Bọn họ cũng không có tiền a."

Mộc Vãn Tình mỉm cười, tự tin nói, "Ngày mai ta tự mình xuất mã, để cho các ngươi thấy được thế nào là thiên tài tiếp thị."

Quan sai:…

. . . . . .

Bận rộn một ngày, Mộc Vãn Tình đã sớm đi ngủ.

Mà, đám quan sai còn không ngủ được, nửa mừng nửa lo, vừa chờ mong vừa lo lắng đối với ngày mai.

Đội phó Lý trở mình trên giường, "Tằng ca, ngươi tin tưởng nàng ta sao?"

"Chúng ta ngoại trừ tin tưởng nàng ra, còn có thể làm sao bây giờ?" Tằng đại nhân nghĩ tới xà phòng chất đống như núi, không khỏi hoài nghi mình tại sao lại nhất thời ấm đầu, bị lừa lên thuyền tặc?

Chưa gì đã chế tác nhiều như vậy, bỏ ra nhiều tiền như vậy, vạn nhất bán không được thì số tiền đó mình đều phải gánh hết.

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền đau đầu muốn nứt ra. Rốt cuộc là hắn quá ngốc? Hay là Mộc tam tiểu thư quá giỏi lừa người?

"Cũng không thể ném hết hàng đi."

Đội phó Lý nhận ra được sự thấp thỏm trong giọng nói của hắn, "Vậy ngày mai ta sẽ đi theo nàng quan sát thử."

"Không được, ngươi ở lại nhìn trông chừng, để ta qua đó." Tằng đại nhân không tận mắt nhìn thấy, làm sao yên tâm được?

Ngày hôm sau, Mộc Vãn Tình dậy rất sớm, tùy tiện ăn chút gì đó rồi xuất phát.

Tằng đại nhân cùng năm gã thủ hạ dẫn theo mấy thùng xe chứa hàng hóa, sau khi nhờ mấy thôn dân dẫn đường thì cũng đã đến nơi.

Tuy hiện tại vẫn còn rất sớm, nhưng đã có rất nhiều quầy hàng.

Có quầy bán trái cây do nhà mình trồng, có quầy bán gà vịt thịt cá, có đồ ăn, có vải vóc, có cả nồi gốm sứ hoặc giày dép vân vân, thứ gì cũng có, vô cùng náo nhiệt.

Không riêng gì thôn dân gần đây tới để bày sạp, mà còn có cả những tiểu thương lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, ai cũng không muốn bỏ lỡ.

Cho nên nơi này có tất cả các loại hàng hóa, thứ gì có liền bày ra bán, tạo thành một cái chợ rất lớn.

Bọn họ đến khá sớm, vẫn còn không ít bãi đất trống, Mộc Vãn Tình chỉ huy mọi người bày hàng thành một ngọn núi nhỏ chỉnh tề, nhìn cực kỳ ấn tượng.

Nàng lại lấy ra hai tấm bảng, một bảng viết: Bán lỗ vốn, xà phòng, giá gốc 100 văn, giá hiện tại 50 văn.

Một bảng khác lại viết: Xà phòng thơm, giá gốc 200 văn, giá hiện tại là 100 văn.

Treo hai tấm bảng lên, lại thêm một núi xà phòng, khiến rất nhiều người sôi nổi nhìn qua, tò mò chỉ trỏ.

Không chỉ có thế, nàng còn bày một cái bàn ở trước quầy hàng, xếp sản phẩm mẫu thành hàng, tạo hình xà phòng thơm duy mỹ tinh xảo, có rất nhiều nữ tử đều không dời được tầm mắt.

Bình Luận (0)
Comment