Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 732 - Chương 732.

Chương 732. - Chương 732. -

Quan viên chiêu đãi thò đầu nhìn, không khỏi lộ ra ý cười, "Chính là phòng thuê giá rẻ cho quan viên, chỉ cần bỏ ra một trăm văn, là có thể được phân đến một bộ phòng gồm một phòng ngủ một phòng khách, hai trăm văn là có thể được phân đến một bộ phòng gia đình.”

Một trăm văn vậy cũng quá rẻ a, không biết bên trong như thế nào? Đám quan viên mãnh liệt yêu cầu đi tham quan, nói không chừng môi trường rất khắc nghiệt.

Sau khi đi vào, các quan viên liền hối hận, không nên tới.

Nhìn xem, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, còn trang hoàng tinh tế, đứng ở trên ban công nhìn ra xa, đặc biệt thoải mái.

Bộ phòng gia đình thì càng tốt, ba phòng ngủ hai phòng khách, sạch sẽ, rộng rãi thoáng mát, mấu chốt còn có cửa thủy tinh quý giá a, lấy ánh sáng vô cùng tốt, nam bắc thông gió.

Hoàn cảnh như vậy, cho dù quan lớn cũng nhịn không được nói một tiếng tốt, muốn có một bộ.

Yến sảnh.

Thời gian sắp đến, các quan viên lục tục trình diện, đều lăn lộn trong quan trường, hai bên tiến hành giao lưu.

Lễ Bộ Thị Lang thăm dò vài câu, phát hiện quan viên Tây Lương đều tôn sùng Mộc Vãn Tình như thần linh, thật sự, nhắc đến nàng trong mắt như có ánh sáng.

Này cũng hơi quá mức a.

Nhưng trước mặt những người này, hắn không dám nói xấu Mộc Vãn Tình nửa câu, sợ bị quần ẩu.

Hắn và Hồng Lư Tự Khanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thấy được sự bất đắc dĩ.

Địa vị của Mộc Vãn Tình không gì phá nổi, cơ sở quần chúng của nàng quá vững chắc, không có sơ hở.

“Đỗ thiếu tướng giá lâm, Huyện Chủ Thanh Bình giá lâm.”

Một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai đi tới, nam tài nữ mạo, quần anh tụ hội, trong phòng nhất thời sáng ngời.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy nghênh đón.

Sứ đoàn đàm phán đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nữ tử bên cạnh Đỗ Thiếu Huyên, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, rực rỡ như minh châu.

Trong ấn tượng của bọn họ, Huyện Chủ Thanh Bình là một nữ tử rất nghiêm túc, nói năng thận trọng, tướng mạo bình thường.

Nhưng không nghĩ tới, nàng thanh diễm tuyệt luân, mặt mày như họa, khóe miệng mỉm cười, cực kỳ có lực sát thương, làm cho người ta không tự chủ được sinh lòng hảo cảm.

Đỗ Thiếu Huyên cùng sứ đoàn đồng hành, cũng không xa lạ gì, chủ động giới thiệu những người này cho Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình mỉm cười, khách khí lại thân thiết, mỗi một câu nói đều khiến người ta như được hưởng gió mát.

Chỉ chốc lát sau, cho dù Lễ Bộ Thị Lang có thành kiến nhất đối với nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng là một chính khách cực kỳ có nhân cách cùng mị lực.

Đúng vậy, chính là chính khách, tâm tư thâm trầm, cực kỳ thủ đoạn, thái độ khiến người không chê vào đâu được.

Nàng gọi tên từng người, đối với tình huống gia đình bọn họ rõ như lòng bàn tay, còn có thể tán gẫu vài câu việc nhà.

"Nghe nói lệnh lang mười lăm tuổi đã trúng Tú Tài, có thể nói là thiếu niên anh tài, gia học sâu xa, ngài thật có phương pháp dạy con nha, có thể nói cho chúng ta biết ngài đã bồi dưỡng ra một hài tử ưu tú như vậy như thế nào không?"

Đến, lời này gãi đúng chỗ ngứa của Hồng Lư Tự Khanh, người nghiêm túc tới đâu cũng không khỏi lộ ra một tia ý cười, lời nói cũng nhiều.

"Lưu đại nhân xuất thân là đệ tử hàn môn, lại không ngừng vươn lên, dựa vào nghị lực cùng tinh thần bất khuất của mình từng bước một đi lên, có thể nói là nhân vật truyền kỳ của triều Đại Tề chúng ta, quả thực làm cho người ta bội phục."

Nghe thử đi, ngay cả Lễ Bộ Thị Lang cũng không chịu nổi lời nịnh nọt như vậy, kìm lòng không đậu nở nụ cười.

Cho dù biết lời này có quá nhiều phần xu nịnh, nhưng không kháng cự được quá êm tai, Huyện Chủ Thanh Bình chính là tinh mắt, không tồi không tồi.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn nữ hài tử bên cạnh hoa ngôn xảo ngữ, dỗ một đám người vui vẻ ra mặt, nhao nhao khen qua khen lại một đợt, hoàn toàn quên trước đó có bao nhiêu mâu thuẫn.

Nữ hài tử mười sáu tuổi có thể làm được một bước này, chỉ có thể nói là thiên phú dị bẩm.

Bình Luận (0)
Comment