Mộc Vãn Tình chú ý tới ánh mắt hắn, hỏi: "Sao vậy?”
Cảm thấy nàng quá tục khí sao? Chỉ cần có thể bắt được chuột, cũng đừng quản mèo đen mèo trắng.
Ai ngờ, Đỗ Thiếu Huyên nhẹ nhàng nói một câu, "Ngươi thật đáng yêu.”
Mộc Vãn Tình:...
Nàng bất động thanh sắc dời tầm mắt, nhìn bốn phía, "Chư vị từ xa đến đây, nếm thử món ăn đặc sắc của Tây Lương chúng ta."
Mấy chiếc xe đẩy nhỏ được đẩy tới, bên trên đều là mỹ thực rực rỡ muôn màu, từng phần từng phần đã được chia sẵn.
Nhân viên chia từng phần thức ăn đưa đến trước mặt mỗi người, đừng nói quan viên kinh thành chưa từng thấy qua, quan viên bản địa đã thấy qua cũng không nhiều.
Hồng Lư Tự Khanh xem như kiến thức rộng rãi, nhưng thật lòng chưa từng thấy qua những thứ này, "Đây là?”
Mộc Vãn Tình cười híp mắt giới thiệu, "Tổng cộng có ba món điểm tâm ngọt, ba món mặn, đây là sữa chua, kem mật ong, ngọt như băng, vũ khí giải nhiệt.”
“Bánh kem, ngọt mà không ngấy, già trẻ đều thích hợp.”
“Bánh quy bơ, giòn giòn, tan ngay khi vào miệng.”
“Gà rán, tươi mới nhiều nước, vỏ chiên giòn, mặn thơm ngon.”
“Hamburger thịt gà, bánh mì xốp, thịt mềm nhiều nước.”
“Bánh bông lan chà bông cuốn, mặn mặn ngọt ngọt, vị rất đặc biệt.”
Mộc Vãn Tình cầm lấy kem múc một muỗng, "Tất cả mọi người nếm thử, mấy món này dùng làm điểm tâm chiêu đãi khách ngoại quốc, các vị cảm thấy được không?"
Thấy nàng động thủ, những người khác nhao nhao khởi động, vừa ăn liền không dừng lại được, mặn ngọt, phong cách không giống nhau, nhưng mỗi loại đều rất ngon.
“Có thể, quá có thể.”
“Món này cũng quá ngon đi." Mọi người điên cuồng động tâm!
Lễ Bộ Thị Lang rất thích ăn, càng ăn càng chua xót, chờ khi hắn trở về sẽ không được ăn được mỹ vị tuyệt thế như vậy nữa.
Quan viên Tây Lương cũng quá hạnh phúc, thu nhập cao, lại có nhiều mỹ thực để ăn như vậy.
Hơn nữa, kinh thành bọn họ thế mà lại kém hơn Tây Lương! Mất mặt a.
Vài ngày sau, đoàn đại biểu đàm phán của Bắc Sở và Tây Vu đã vào thành.
Đỗ Thiếu Huyên cùng Mộc Vãn Tình mang theo sứ đoàn nhà mình đi nghênh đón, mặc dù là kẻ địch, nhưng nghi thức tương ứng vẫn phải có.
Bất kể là kinh sợ, hay là ra oai phủ đầu, bên phía Tây Lương đều bày ra đủ, chỉ thiếu kéo một cái biểu ngữ, chúng ta là bên chiến thắng, các ngươi là kẻ thua cuộc.
Dẫn đầu đoàn đại biểu Bắc Sở vẫn là một người quen, "Huyện Chủ Thanh Bình, chúng ta lại gặp mặt.”
Nam tử khí thế nhiếp người, một đôi mắt hổ hàm uy, chính là Yến Vương.
Lại một lần nữa nhìn thấy Mộc Vãn Tình, tâm tình Yến Vương rất phức tạp.
Chính là vì nữ nhân này, đào hố cho hắn, chơi đùa hắn, còn huỷ hoại đại kế của hắn.
Nàng tọa trấn Tây Lương, trấn an bá tánh, bảo đảm quân đội hậu cần, giúp Đỗ gia quân đánh thắng trận này.
Có thể nói, Mộc Vãn Tình là nhân vật có tính mấu chốt nhất trong chiến dịch lần này.
Bởi vì nàng, mười năm tâm huyết của hắn bị hủy hoại trong chốc lát, làm sao hắn có thể không hận chứ?
“Đại Tề các ngươi không có nam nhân sao? Tại sao lại để một nữ nhân ra làm quản lý chứ? Đỗ tiểu tướng quân, ngươi thế nào mà lại chịu đựng làm cộng sự với một nữ nhân được như vậy?”
Hoàng đế Đại Tề cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà lại bắt đầu dùng một nữ tử như vậy, làm hại bọn hắn thất bại trong gang tấc.
Ai, thời thế, vận mệnh.
“Huyện Chủ Thanh Bình là người mà ta cảm thấy có cơ trí nhất, có nàng tọa trấn phía sau, Đỗ gia quân chúng ta có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.” Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ta biết ngươi đang ghen tị đến sắp nổi điên rồi.”
Yến Vương thấy hắn không mắc bẫy, nhịn không được lại muốn gây sự, “Ngươi không thèm để ý, những vị quan viên này kia cũng thật sự không thèm để ý sao?”
Hắn làm ầm ĩ như vậy, cho dù trong lòng để ý, ngoài miệng cũng không thể nào nói ra, sứ đoàn Đại Tề sôi nổi tỏ vẻ rất vui vẻ.
“Huyện Chủ Thanh Bình là người làm chủ cuộc đàm phán lần này, còn thỉnh ngươi học được từ hai chữ “tôn trọng” này viết như thế nào.”
Thần sắc Yến Vương cứng đờ, kinh ngạc vạn phần, không phải chứ, còn phải đối đầu chính diện với Mộc Vãn Tình sao?
Hắn có loại dự cảm không tốt.