Tâm tình Mộc Vãn Tình đang vô cùng tốt, cười khanh khách chào hỏi với hắn: “Yến Vương đã lâu không gặp, nhìn như thế nào lại trông già đi mười mấy tuổi rồi? Thiếu chút nữa đã không nhận ra, đây là do áp lực quá lớn sao? Không sao cả, thua nhiều thêm vài lần sẽ thành thói quen thôi.”
Nàng cười nhưng trong lời nói lại như đâm dao về phía người khác, vừa tàn nhẫn vừa nhanh nhẹn, phản kích không nương tay chút nào.
Yến Vương cảm thấy tim đau vô cùng, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, vẫn làm người khác chán ghét như vậy.
“Ở quốc gia của chúng ta, nữ tử nào nói như vậy sẽ bị cắt đầu lưỡi.”
Mộc Vãn Tình không cần nghĩ ngợi đã phản kích lại: “Cho nên, các ngươi thua, mà Đại Tề chúng ta có thể bao dung nên rộng lớn, hải nạp bách xuyên, lòng dạ rộng lớn, do đó xuất hiện ra vô số nhân tài xuất sắc, một đánh hai còn có thể thắng tuyệt đối.”
Nàng còn cười cực kỳ đáng ghét, “Nghe ta nói một câu, đa tạ các ngươi đã hẹp hòi, mới khiến cho Đại Tề chúng ta có ngày hôm nay, đa tạ.”
Yến Vương tức giận đến méo cả mũi, đây là loại người gì vậy?
Người sứ đoàn Bắc Sở không nhịn được nữa, “Xin Huyện Chủ Thanh Bình nói chuyện hạ thủ lưu tình một chút.”
Mộc Vãn Tình nhướng mày, “Được thôi, ta so đo với một người thua cuộc làm gì chứ.”
Đều nói đánh người không đánh mặt, nàng lại không làm như vậy, đánh thẳng vào mặt ngươi.
Ai kêu ngươi đi khiêu khích trước chứ?
“Ngươi… Ngươi…” Yến Vương sắp tức đến phát điên rồi.
Mộc Tình Tình xoay đầu lại nói: “Hồ Đồ đại nhân, chúng ta lại gặp mặt, ngài vẫn khỏe sao?”
Đây không phải biết rõ còn cố tình hỏi hay sao? Hồ Đồ đại nhân âm thầm nghiến răng, lại không dám đắc tội nàng.
Thủ đoạn của nàng có nhiều, nhìn xem Yến Vương đã bị chèn ép thành dạng gì rồi.
“Ngày xưa nhìn thấy Huyện Chủ Thanh Bình liền biết được ngài không phải vật trong ao, hiện giờ ngài có địa vị cao như vậy, chứng minh ánh mắt ta rất chuẩn.”
Mộc Vãn Tình cười ha ha, “Đúng vậy, ánh mắt của ngươi so với Yến Vương thì tốt hơn một chút.”
Đều xem như người quen cũ, đối với nhau vẫn có vài phần hiểu biết.
Yến Vương:…… Không đạp ta một cước thì sẽ chết sao?
Thành viên trong sứ đoàn của Đại Tề nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Huyện Chủ Thanh Bình hung tàn như vậy sao, xem ra nàng đối xử với bọn họ vẫn rất ôn nhu.
Mộc Vãn Tình làm động tác biểu thị mời, “Đến đây, ta dẫn các ngươi vào thành, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”
Nàng cố ý dẫn người đi đến đường phố náo nhiệt nhất, đôi mắt của sứ giả hai nước đều nhìn thẳng, phồn hoa đến như vậy, thật sự là Lương Thành sao?
Bố cục tinh xảo, đường phố sạch sẽ, nhà cao tầng xây dựng bằng xi măng san sát nhau, giống như đặt mình trong một thế giới kỳ dị.
Làm sao có thể xây dựng được một toà nhà cao tầng như vậy chứ?
A, thứ sáng lấp lánh ở hai bên mặt tiền cửa hàng chính là cái gì vậy? Có một chút giống với lưu ly.
Lương Thành có tiền tới vậy sao? Nơi này so với kinh thành của bọn hắn còn phồn hoa hơn nhiều! Không thể tin được.
Khi đi qua cửa hàng bách hoá, lại càng làm mù mắt vô số người.
Bố trí của cửa hàng bách hoá được đổi mới hoàn toàn, trước cửa có hoa tươi gấm vóc, vui mừng lại xinh đẹp.
Yến Vương nhịn không được kêu lên, “Chờ một chút, đó là đại môn lưu ly sao?”
Hồng Lư Tự Khanh đứng ở một bên giới thiệu nói, “Cái này là thuỷ tinh, muốn vào xem thử hay không?”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng chấn động, huống chi là đám man di chưa từng trải việc đời này.
“Muốn.” Rất nhiều người không hẹn mà cùng mở miệng, đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, Lương Thành này thật sự có rất nhiều thứ mới lạ.
Hồng Lư Tự Khanh lần này xem như là tài xế già, quen cửa quen nẻo dẫn người vào xem.
Không ít người ghé vào cửa kính thuỷ tinh sờ soạng nửa ngày, yêu thích không buông tay, thèm thuồng không chịu được.
Chờ vào cửa hàng, một đôi mắt nhìn không sót nơi nào, địa phương này thật sự là một nơi thần kỳ.
Trong đây tất cả đều là hàng xa xỉ, quý giá mà tinh xảo, chuẩn xác gãi trúng sở thích của đám quyền quý này.