Nhìn đến cái gì cũng muốn mua, lại có nhân viên cửa hàng mồm miệng lanh lợi đẩy mạnh tiêu thụ, thái độ phục vụ nhiệt tình, phục vụ đạt tiêu chuẩn cao, bất tri bất giác đem tiền đều móc ra ngoài.
Bọn họ cái gì cũng không cần nhọc lòng, chỉ cần ngươi nhìn trúng cái gì thì báo số, đến lúc đó cùng nhau thanh toán một lần.
Bốn bộ đồ có màu sắc gợn sóng trên giường? Mua! Cho ta năm mươi bộ.
Áo lông mềm mại đẹp đến mức tận cùng? Cần thiết mua! Lấy cho ta mỗi loại mười kiện.
Nước hoa phù hương ám động? Mỗi một mùi hương cho một tá.
Mũ bông, áo khoác bông? Mua mua mua, một trăm kiện.
Đồ vật được đặt ở chỗ này đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, phẩm chất đặc biệt cao, đương nhiên, giá cả cũng đặc biệt đắt.
Ví dụ như áo lông, mỗi một kiện đều là làm thủ công, đồ án phối màu đều được thiết kế tỉ mỉ, không ai có thể tránh được một phần dụ hoặc này.
Bọn họ đều mua số lượng lớn, nhìn thấy những thứ tốt như vậy, đương nhiên là muốn chia sẻ cùng với người nhà thân thích.
Nơi được mọi người hoan nghênh chính là nhà kính, tuy rằng mấy chục vạn một cái, nhưng tâm vẫn như cũ động đậy không thôi.
Dù sao Hồ Đồ đặt một tòa nhà kín, dự định đặt ở trong vườn để làm nơi hưởng thụ thư giãn, còn rất có mặt mũi.
Chờ đến lúc trở về lại mời mấy lão đối thủ tới nhà làm khách, khiến bọn họ tức chết, hừ.
Mà Yến Vương đứng ở gian hàng chuyên bán sản phẩm thuỷ tinh trong cửa hàng, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Bát thuỷ tinh rực rỡ lung linh, ly thuỷ tinh, bình hoa thuỷ tinh cứ tuỳ ý đặt ở trên quầy như vậy sao?
Còn có, giá cả so với lưu ly lại rẻ hơn rất nhiều, đây là chuyện bình thường thật sao?
Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng bước tới, cười hì hì nói, “Yến Vương, ngày xưa ngươi còn vênh váo tự đắc nói tặng ta cả một quả cầu lưu ly làm lễ vật, hiện tại đã biết rõ tại sao ta lại khinh thường chưa?”
Cả người Yên Vương đều không khỏe, trên mặt nóng rát, cảm giác mình như là một vai hề.
Hắn coi quả cầu lưu ly như bảo bối, nhưng bên này toàn bộ cửa hàng của người ta đều dùng vật phẩm bằng thuỷ tinh để trang trí, cái gì cũng đều có, hơn nữa đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt cao cấp.
Trách không được Mộc Vãn Tình chướng mắt, còn tỏ thái độ châm chọc mỉa mai hắn, chê hắn không có kiến thức.
Yến Vương thẹn quá hóa giận, ngón tay chỉ một vòng vào những đồ vật trong cửa hàng, chỉ nói một câu, “Tất cả đồ vật trong cửa hàng ta đều muốn có.”
Đôi mắt nhân viên của cửa hàng đều sáng lên, chạy nhanh đi lấy giấy hoá đơn, kêu gọi đồng nghiệp bên cạnh nhanh tay gói ghém đồ vật cho hắn, chỉ sợ hắn thay đổi chủ ý.
Mộc Vãn Tình còn ở bên cạnh khen ngợi: “Yến Vương chính là người xa hoa, ra tay rất hào phóng, các bằng hữu Tây Vu, đến lúc các ngươi cho người khác thấy tài lực của mình rồi, ta tin tưởng Tây Vu các ngươi sẽ không kém so với Bắc Sở, đúng không?”
Đây là một lựa chọn khó khăn.
Hồ Đồ im lặng, bất động thanh sắc nhìn về phía người nam râu quai nón bên kia, nam nhân hơi hơi gật đầu, lúc này Hồ Đồ mới hét lớn, “Chúng ta cũng muốn trọn bộ, giống hắn y như đúc.”
Mấy thứ này nhìn thì nhiều, nhưng sau khi lấy về phải mang đi tiến dâng cho hoàng đế trước tiên, lại phân chia cho mỗi nơi một phần, tặng cho người thân bằng hữu, còn chưa chắc có đủ hay không.
“Được được, khách nhân chờ một chút.” Nhân viên cửa hàng vui đến sắp điên rồi, này mang đến việc làm ăn lớn cho cửa hàng nha.
Khó trách mấy người trước Huyện Chủ Thanh Bình đã hạ lệnh xuống, cửa hàng bách hoá hàng hóa tạm thời tăng giá, tăng giá lên gấp ba lần.
Cứ như vậy, còn có người tranh nhau muốn.
Người có mặt ở hiện trường rất nhiều, Hồ Đồ cùng với nam nhân râu quai nón tương tác với nhau rất mịt mờ, nhưng Mộc Vãn Tình là người nào chứ, tinh mắt phát hiện ra, trong lòng khẽ giật mình.
Thân phận của nam nhân râu quai nón này là thị vệ.
Nhưng, thật sự chỉ là thị vệ thôi sao? Trong lòng Mộc Vãn Tình đặt một cái dấu chấm hỏi thật lớn.