Mọi người phấn khởi như được tiêm máu gà, điên cuồng mua mua mua, mạnh tay bỏ tiền.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi hơi cong lên, mua đi, mua đi, đẩy mạnh tiêu thụ.
Này mới chỉ là mở đầu mà thôi.
Thành viên trong sứ đoàn Đại Tề nhìn về phía mọi người, phảng phất như thấy được bản thân mình của mấy ngày trước, tâm tình phi thường vi diệu.
Không ai có thể tránh thoát khỏi dụ hoặc của cửa hàng bách hoá, không có người nào làm được cả.
Cửa hàng bách hoá này quả thực là nơi ép khô túi tiền của mọi người mà.
Lễ Bộ Thị Lang nghĩ đến những thứ này đều xuất phát từ tay Mộc Vãn Tình, càng cảm thấy nàng rất thích hợp với Hộ Bộ.
Nếu không, trở về kiến nghị lên với tân hoàng thử?
A, không được, hắn không thể phản bội lại tập đoàn lợi ích của mình, hắn không thể dao động.
“Ai u, không được rồi.” Có người kinh hô một tiếng.
“Đây là làm sao vậy?”
Người nọ trông đáng thương vô cùng, giơ túi tiền của mình lên: “Tiền ta đem theo đều tiêu hết rồi, một xu cũng không còn, ai cho ta mượn một chút tiền đi, ta còn muốn mua một bộ dụng cụ ăn uống bằng thủy tinh, người nhà ta khẳng định sẽ rất thích.”
Những người khác cùng nhau im lặng, “Ta cũng không còn tiền.”
“Ta cũng tiêu hết tiền mang theo rồi.”
Hồ Đồ cùng Yến Vương quay mặt nhìn nhau, cảm giác quen thuộc đáng chết này.
Đây không phải giống như hội sở mở lần trước sao?
Khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện tiêu đến rỗng túi tiền, mẹ kiếp, mỗi một xu đưa cho đối phương đều là tiền mua vũ khí a.
Chắc chắn Mộc Vãn Tình đứng sau vụ này, lúc trước cũng chính nàng là người đào rỗng túi tiền của bọn họ.
Nữ nhân này có độc!
Khi mọi người trở về, còn rất cao hứng phấn chấn, chưa đã thèm, nghĩ tới sau này lại đến đây đi dạo.
Mà đoàn người Mộc Vãn Tình đều đã trở lại phủ Đô Ty mở họp.
Cửa hàng bách hoá bên kia kịp thời đưa biểu đồ tiêu thụ tới, Đỗ Thiếu Huyên nhìn vài lần, không khỏi nở nụ cười.
“Vãn Tình, lợi nhuận hôm nay lên đến trăm vạn.”
Hiện trường một mảnh xôn xao, tiền này thật dễ kiếm, thật hâm mộ.
Vẻ mặt Mộc Vãn Tình bình tĩnh nói: “Không tồi không tồi, xem ra bọn họ đều rất thích mấy thứ này, ta cho rằng có thể lại làm thêm vài đơn hàng lớn, tranh thủ đem hàng của chúng ta bán đi.”
Đàm phán sao, cái gì đều có thể nói.
"Hàng xa xỉ bán cho thượng tầng, hút khô máu của bọn họ, như vậy liền không có năng lực phát động chiến tranh nữa. Mà đồ dùng sinh hoạt bình thường sẽ bán cho bá tánh, gia tăng mối liên hệ với nhau, thông qua kinh thương đạt tới mục đích hòa bình không có chiến tranh."
Đỗ Thiếu Huyên nhớ tới một chuyện, “Chợ chung ngoài thành Cam Châu lại mở rồi, ngươi đã biết chưa?”
Chợ chung là Mộc Vãn Tình một tay tu sửa, ở bên đó cũng có công việc làm ăn của Mộc thị, Mộc Vãn Tình đối với tình huống bên đó nắm rõ như lòng bàn tay, “Có biết, ta đã phái người mang một nhóm hàng hóa lớn qua đó, nhu cầu mì ăn liền của bên đó là lớn nhất.”
Mì ăn liền là hàng hóa có tiêu thụ lớn nhất, ở nơi nào cũng được bán ra với số lượng không tồi.
“Ta dùng mì ăn liền để đổi lấy một nhóm dê bò, dự định xây dựng một nông trường ở gần Lương Thành, thuận tiện có sữa tươi để uống và có nguyên liệu làm các món ăn, ví dụ như bánh ngọt cùng một ít đồ ngọt đều cần dùng sữa tươi. Lông dê cũng dùng được, thịt trâu ăn cũng ngon.”
Trâu cày không thể tùy tiện giết, vậy thì nhập từ bên ngoài vào đi.
Đỗ Thiếu Huyên không có ý kiến, nàng là người có kinh nghiệm ở phương diện này, nàng tự ra quyết định là được.
Hồng Lư Tự Khanh ho một tiếng, dẫn lực chú ý tới trên người hắn, “Ý của Hoàng thượng chính là muốn bọn họ bồi thường nhiều tiền.”
Bồi thường chiến tranh là việc làm rất bình thường, Mộc Vãn Tình không có ý kiến gì nhưng vẫn nói, “Chuyện này ta sẽ không tham dự, các ngươi tự nói đi, ta tới để xử lý chuyện làm ăn lớn, tranh thủ ép khô bọn họ đến một giọt máu cuối cùng.”
Mọi người:……