Cuộc hòa đàm không phải rất thuận lợi, cả ba bên đều có những yêu cầu bất động, Đại Tề yêu cầu một ngàn vạn lượng bạc để bồi thường cho chiến tranh, hai nước đều phải xưng thần với Đại Tề.
Bắc Sở đương nhiên sẽ không vui, đừng nghĩ đến việc xưng thần, kết làm huynh đệ chi bang thì còn được.
Còn về việc bồi thường chiến tranh hả? Không có, chúng ta rất nghèo, Đại Tề các ngươi là kẻ có tiền, vẫn nên thương hại chúng ta đi.
Tây Vu càng không biết xấu hổ hơn, nói là chúng ta có thể xưng thần, nhưng các ngươi phải duy trì cung cấp tất cả các loại kỹ thuật vô điều kiện, ví dụ như xi măng, guồng nước, hạt giống để gieo trồng bông, còn muốn được cho vay tiền không lãi suất để xây dựng gia viên.
Điều này khiến cho sứ đoàn đến đàm phán của Đại tề tức đến phát điên lên rồi, đúng là vô sỉ đến cực điểm. Còn muốn chiếm tiện nghi của bọn họ.
Mộc Vãn Tình ngồi ở ghế chủ vị là người bình tĩnh nhất, đàm phán sao, đây là thương lượng thì có, trả giá ngay tại chỗ, giống y như đang làm ăn buôn bán với nhau.
Yến Vương bỗng nhiên nhìn sang đây: “Huyện Chủ Thanh Bình, ngài có ý kiến gì không?”
Mộc Vãn Tình hắng giọng một cái rồi nói, “Cửa hàng bách hoá mới cho ra một bảo bối tuyệt thế vô song, các ngươi đã đi xem thử chưa?”
Đề tài này chuyển có chút nhanh, mọi người quay ,mặt nhìn nhau.
Hồ Đồ còn khá tò mò, “A, là cái gì vậy?”
Mộc Vãn Tình cười một tiếng rồi giới thiệu, “Bình phong hai mặt thủy tinh, một mặt là hùng ưng giương cánh, sải cánh trên trời cao khi mặt trời mọc, bay xa vạn dặm, uy mãnh sắc bén, ngụ ý cát tường. Một mặt khác là mười hai nữ đồ sĩ, tiên khí bồng bềnh, Cửu Thiên Huyền Nữ bừng tỉnh hạ phàm trần……”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy động tâm, bình phong thủy tinh vốn dĩ chính là vật hiếm lạ, huống chi là hai mặt, giá trị liên thành cũng không quá đáng.
Muốn!
“Bán bao nhiêu tiền?”
Ngữ khí của Mộc Vãn Tình cực kỳ tùy ý, "Hai mươi vạn.”
Lòng Hồ Đồ đang rỉ máu, mấy ngày nay hắn đã tiêu ra ngoài bao nhiêu tiền rồi? Đắt như vậy sao?
“Không đắt, đây là bảo bối độc nhất vô nhị, có một không hai, có thể làm bảo bối gia truyền.” Mộc Vãn Tình nhìn mọi người, đưa ra một đề nghị.
“Nếu không, chúng ta đến hiện trường xem hiện vật trước đã? Mua hay không không quan trọng, quan trọng là tâm tình vui vẻ khi đánh giá bảo bối.”
Mọi người nhao nhao hưởng ứng. “Được a, dù sao cũng mệt mỏi, đi ra ngoài giải sầu một chút.”
Mộc Vãn Tình mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch.
Khi đến nơi cửa hàng đã được dọn dẹp, toàn bộ cửa hàng chỉ phục vụ cho bọn họ, hưởng thụ đãi ngộ tôn quý nhất của khách hàng VIP.
Ăn điểm tâm tinh xảo không có ở trên thị trường, được mấy nhân viên trong cửa hàng vây quanh, điên cuồng nịnh nọt, hầu hạ cẩn thận từng li từng tí, thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng, cả người đều lâng lâng.
Tâm trạng lâng lâng, liền không khống chế được mình, mua mua mua.
Nam nhân ngoài miệng nói túi tiền đã hết vào mấy ngày hôm trước lại một lần nữa bỏ tiền ra, thật sự không nhịn được.
Yến Vương nhìn đến khóe miệng co rút, một đám người nóng đầu.
“Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi thích hợp làm thương nhân hơn, thủ đoạn kiếm tiền không ai có thể sánh bằng.”
Minh bao ám biếm, lộ ra một cỗ chua xót.
Mộc Vãn Tình căn bản không thèm để ý, vẻ mặt, ta biết ngươi đang ghen tị đỏ mắt, ta không so đo với ngươi, liền lẳng lặng nhìn người ầm ĩ.
Khiến Yến vương tức giận đến vô lực.
“Đến rồi.”
Tấm bình phong có hai mặt thủy tinh vừa được đem ra, toàn trường đều yên tĩnh, trong mắt mọi người hiện lên một tia cuồng nhiệt.
Đẹp, quá đẹp, rực rỡ lung linh, phảng phất như được sống lại.
Những người lúc trước còn ngại nó quá đắt, bỗng nhiên cảm thấy vật này rất có giá trị.
Hồ Đồ si ngốc nhìn nữ sĩ thưởng xuân đồ, nhất phái phong lưu hoa mỹ, mười hai mỹ nữ đều có nét riêng, tay áo bồng bềnh, phảng phất như thần tiên phi tử.
Mỗi một đường nét đều tinh xảo tới cực điểm, linh động lại không mất đi vẻ đẹp duy mỹ.
Chỉ riêng bức tranh này đã đáng giá không ít tiền, huống chi là họa trên thủy tinh, lại càng tăng thêm sức mạnh. Đẹp đến lóa mắt.
Mà hùng ưng giương cánh bên kia, trông rất sống động, giống như thật sự sắp bay ra ngoài vậy, làm cho người ta sinh ra một cỗ hào hùng.