“Ta muốn.”
Cùng lúc đó, một thanh âm khác cũng vang lên, "Đóng gói lại cho ta.”
Là Yến Vương.
Hai người ngây ngẩn cả người, nhìn nhau, biểu tình có chút vi diệu.
Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này.
Quả nhiên, Mộc Vãn Tình mở miệng, "Nếu hai vị đều muốn, vậy theo quy củ cũ, người nào trả giá cao hơn thì người đó được.”
Khóe miệng Yến Vương co rút, cái đồ gian thương này.
Hắn nháy mắt với Hồ Đồ, bọn họ không nên nội đấu, tiện nghi cho Mộc Vãn Tình thì thật không đáng.
Lần này nhường cho hắn trước, lần sau có đồ tốt sẽ không tranh với hắn ta nữa.
Kết quả, Hồ Đồ không vui a, hắn vừa nhìn thấy bình phong thủy tinh này liền muốn tiến hiến cho Hoàng thượng, chiếm được niềm vui của Hoàng thượng.
Lần này nếm mùi thất bại, Hoàng thượng đang rất bất mãn với hắn, nếu không phải có người nói giúp cho hắn, kết cục đã không tốt.
“Yến Vương, ngươi lại không thiếu thứ tốt, lần này nhường cho ta đi, ta có mục đích cần dùng tới.”
Yến Vương ngược lại nghĩ, đáng tiếc không được, "Ta cũng cần mua để dùng với mục đích quan trọng.”
Hai người không nhường nhau, đều có lý do không thể không mua.
Được rồi, vậy thì dùng tiền nói chuyện đi.
“Hai mươi hai vạn.”
“Hai mươi lăm vạn.”
“Ba mươi vạn.”
Cuối cùng, người mua được là Hồ Đồ với giá bốn mươi vạn.
Lúc tính tiền mặt hắn đỏ bừng, "Huyện Chủ Thanh Bình, tiền trong tay ta lúc này không đủ, có thể hay không...... Cho ta mượn một chút?"
Mộc Vãn Tình vô cùng sảng khoái, "Được, ta muốn ba phần lãi, ngươi muốn mượn bao nhiêu?
“Ba mươi vạn.” Trong nhà Hồ Đồ vẫn có tiền.
“Được, đến lúc đó trả cho ta ba mươi lăm vạn là được.” Mộc Vãn Tình thuận miệng báo một con số, còn về phần có phải ba phần lãi hay không, nghe thôi là được rồi. “Hoặc là cho ba mươi lăm vạn hàng hóa cũng được, ta gần đây muốn xây dựng một nông trường, đang thiếu dê bò.”
Hồ Đồ im lặng, suy tư nửa ngày, vẫn ký xuống giấy nợ, còn cầm con dấu đại biểu tín vật của hắn làm vật thế chấp.
Hắn cố ý hỏi, "Ngài không sợ không thu hồi tiền được sao?”
Loại nhân sĩ ngoại quốc như bọn họ nếu là cố ý quỵt nợ, chỉ cần chạy về trong nước trốn, lúc đấy sẽ ngoài tầm tay Mộc Vãn Tình có thể với được.
“Ai dám quỵt nợ, ta liền chơi chết hắn.” Mộc Vãn Tình thờ ơ quơ quơ đồ trong tay, “Có tin ta chỉ cần một khắc thôi hay không? Vì chút tiền mà cả nhà đều chết, đáng giá không?”
Hồ Đồ:...... Chuyện phát rồ như vậy, nàng tuyệt đối làm được.
Mọi người:...... Quá đáng sợ!
Có Hồ Đồ làm người mở đầu, phía sau liền có người đuổi kip, chạy tới vay tiền Mộc Vãn Tình, chỉ muốn mua được bảo bối mình nhìn trúng.
Mộc Vãn Tình hữu cầu tất ứng, một ngày liền cho vay trăm vạn bạc.
Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi, mỗi ngày cửa hàng bách hóa đều lên đồ mới, đều là trân phẩm độc đáo, bán hết mới thôi.
Thành viên của ba sứ đoàn đàm phán đã quen với việc đến đây đi dạo mỗi ngày, hôm nào cũng mua một đống đồ trở về.
Bầu không khí được củng cố đúng chỗ, đồng bạn bên cạnh một đường điên cuồng mua, đương nhiên người khác cũng bị ảnh hưởng theo.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, chất lượng hàng hóa của cửa hàng bách hóa không tệ, lại lấy cờ hiệu độc nhất vô nhị, bán với giá trên trời.
Còn người bị Mộc Vãn Tình cạo một lớp da, vừa đau đớn vừa vui vẻ.
Cứ như vậy, còn vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày không đi dạo một vòng liền cảm thấy khó chịu.
"Ngươi cố tình cho bọn họ vay tiền phải không?"
Nàng không bao giờ chịu làm ăn thua lỗ
Mộc Vãn Tình cười ha ha, "Cái gì cũng không gạt được ngươi, làm chủ nợ thì có nhiều quyền lên tiếng hơn, hợp tác lần tiếp theo cũng dễ nói chuyện hơn.
Nếu như không thể trả tiền, vậy thì cùng nhau làm ăn đi, coi như ứng trước."
Đỗ Thiếu Huyên nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, cũng nhịn không được cười khẽ, trong đầu nàng có nhiều chủ ý kỳ lạ, ai chịu thiệt cũng không tới phiên nàng.
“Phụ thân ta rất thích tấm bình phong thủy tinh tuấn mã mà ngươi đã tặng, kêu ta đến đa tạ người.”
Sáu con chiến mã trên bình phong tất cả đều là tọa kỵ của Đỗ soái, hoặc là chết trận, hoặc là chết già, cũng chỉ có hắn nhớ mãi không quên.
Tuổi càng lớn, càng thích hoài niệm năm tháng.