Yến Vương nhìn nàng một cái thật sâu, "Huyện Chủ có chủ ý gì hay sao?
Tròng mắt Mộc Vãn Tình xoay chuyển mấy vòng, “Không bằng, chúng ta hợp tác mở một chuỗi cửa hàng bách hoá, các ngươi thấy thế nào? Xây dựng một cái ở đô thành của các ngươi, ta tin tưởng việc làm ăn này sẽ rất tốt.”
Kiến nghị này chọc trúng vào chỗ ngứa của tất cả mọi người, đám quyền quý thích theo đuổi đồ xa xỉ là chuyện rõ ràng như ban ngày.
Mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, “Hợp tác như thế nào?”
Mộc Vãn Tình thưởng thức chén trà, thành quả của việc nước ấm nấu ếch xanh trong thời gian qua quả thật không tồi.
"Các ngươi ra sức, phụ trách kết nối với quan phủ địa phương và triều đình, chúng ta ra kỹ thuật, phụ trách quản lý hàng hóa, hàng hóa được xuất ra từ trong tay chúng ta."
Ánh mắt Hồ Đồ sáng rực lên, chuyện này hoàn toàn có thể kiếm lời, "Tiền xây dựng thì ai là người bỏ ra?"
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Đương nhiên là mỗi người mỗi nửa, lợi nhuận là năm năm."
Vật liệu xây dựng đều từ được nhập từ bên phía bọn họ, giá cả còn không phải do bọn họ định đoạt sao? Giá nhập hàng cũng là lũng đoạn, toàn dừa vào tâm ý của Mộc Vãn Tình, Yến Vương suy nghĩ cẩn thận điểm này, tỏ vẻ không có lời, không muốn hợp tác.
Đừng thấy hắn nói đến chém đinh chặt sắt, nhưng thật ra hắn chỉ muốn bức Mộc Vãn Tình nhường ra một chút lợi ích mà thôi, nhưng Mộc Vãn Tình lại là người vô cùng cơ trí.
“Vậy quên đi.” Mộc Vãn Tình tỏ vẻ không sao cả, như không hề để ý vậy.
Nhưng như vậy lại khiến rất nhiều người vò đầu bứt tai, nóng nảy đến dậm chân, hận chết Yến Vương, nói chuyện đàng hoàng không được sao?
Yến Vương:…… Dù sao đều là ta sai, được chưa?
Bầu trời đêm đen tối mù mịt, đêm khuya tĩnh lặng, vạn vật đều yên tĩnh.
Ngoài cửa cửa hàng bách hóa xuất hiện mấy bóng dáng lén la lén lút, trong tay xách theo thùng dầu dùng để hất ra ngoài….
Nhưng vào lúc này, ánh lửa sáng ngời, trong bóng tối có một đám người ùa ra, dầu đều bị hắt lên một tấm vải dầu.
Mấy bóng đen hoảng sợ, theo bản năng ném đồ đi rồi quay đầu bỏ chạy, phía sau quát lớn, "Tất cả dừng lại, không được chạy."
Bọn họ thấy vậy thì càng chạy nhanh hơn, nhưng, đội tuần tra rất nhanh đã ngăn cản đường đi của bọn họ, bắt tất cả những bóng đen lại, kéo màn che mặt của bọn hắn xuống, vừa nhìn đã thấy những tướng mạo rất bình thường, ném vào trong đám người cũng không thể tìm ra, "Các ngươi là ai?"
Đối phương cười làm lành nói, "Chúng ta đều là những thương nhân đến từ thành Cam Châu, buổi tối không ngủ được nên mới tới đây đi dạo..."
Đội tuần tra cười lạnh một tiếng, "Nửa đêm cầm theo thùng dầu đi dạo đến cửa hàng bách hóa sao? Đêm hôm khuya khoắt các người lại bịt mặt ra ngoài phóng hỏa, thật to gan, vật chứng đều có đầy đủ ở đây, thế mà vẫn muốn ngụy biện, quả thực là không biết nên gọi là gì. Nói, là ai sai khiến các ngươi tới đây?"
Đối phương kiên trì nói mình chính là tiểu thương trong sạch: "Thật sự chỉ là hiểu lầm, đêm quá tối, chúng ta đi nhầm đường..."
“Mang đi, mang tất cả bọn hắn đi.” Chắc chắn sẽ có người có thể thu thập được bọn họ.
Ngày hôm sau, Mộc Vãn Tình vừa đi làm liền có quan viên tìm tới, báo cho nàng biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Mộc Vãn Tình vừa nghe xong việc này, liền nhíu mày, tính chất quá nghiêm trọng, phải nghiêm trị.
“Mở miệng chưa?”
Quan viên không khỏi cười khổ, đã dùng các biện pháp hành hình với những người đó, nhưng thu hoạch không lớn.
"Nói vẫn nói, nhưng chỉ nói rằng có người bịt mặt ra một ngàn lượng bạc để cho bọn hắn tới phóng hỏa cửa hàng, bọn hắn không thấy rõ mặt của người bịt mặt kia."
Mộc Vãn Tình sớm biết sẽ như vậy, "Tiếp tục điều tra, nhất định phải đào cho ra người đứng sau.”.
Quan viên nhịn không được hỏi, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi có đối tượng hoài nghi sao?
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, nàng chỉ nghĩ sứ giả hai nước đều ở đây, không biết có phải là bọn họ âm thầm sai khiến hay không?
Nhưng loại chuyện này không thể làm lớn ra bên ngoài, chỉ có thể âm thầm điều tra.
“Để cho người trông coi cẩn thận, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.”
Nàng an bài một đội tuần tra ở trong thành, buổi tối lại tăng thêm nhân thủ, ngoài sáng trong tối đều an bài người.
“Vâng.”