Đỗ Thiếu Huyên nghe được tin liền chạy tới, "Đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Vãn Tình có chút khó chịu, "Không biết tên khốn nào muốn đốt cửa hàng bách hóa, nếu để ta bắt được, sẽ đánh hắn một trận." Đó chính là túi tiền của Tây Lương.
"Đừng nóng giận, ngươi không phải nói có chuyện quan trọng muốn đi nông trang Thủy Mộc sao?" Đỗ Thiếu Huyên không phụ trách đàm phán công việc, lại không có chiến tranh nên không cần đi đánh trận, thời gian này được thanh nhàn rất nhiều. “Ta cũng đi, ta còn chưa có qua đó xem thêm lần nào.”
Mộc Vãn Tình nhíu mày nói: “Ngươi không cần đi quân doanh sao?
“Không cần thiết ngày nào cũng phải đi.” Đỗ Thiếu Huyên muốn ở bên nàng nhiều hơn, ở bên nàng lâu một chút cũng tốt.
“Vậy đi thôi.”
Mộc Vãn Tình đi đến nông trang tuần tra một phen, đi kiểm tra thực vật trong ruộng thực nghiệm.
Nàng nhìn mấy cây thực vật khác lạ rồi kinh hô một tiếng, "Đây hình như là ớt?
Đỗ Thiếu Huyên rất tò mò tiến lại gần, "Ớt là cái gì?
Mộc Vãn Tình hai mắt tỏa sáng, mặt mày hớn hở nói: "Một loại gia vị cay truyền đến từ Tây Vực, dùng để làm cá hầm ớt, đậu hũ cay đều ăn rất ngon, còn có thể làm tương cay.
Rất nhiều đồ ăn đều có thể làm ra, thật vui vẻ mà.
Đỗ Thiếu Huyên càng vui vẻ, "Chờ đến khi ra món mới, nhất định phải mời ta ăn thử đầu tiên.”
“Nhất định.” Mộc Vãn Tình vui vẻ ra mặt, có thể làm thành một thương hiệu tương ớt, bán ra khắp thiên hạ.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiền chảy vào trong túi, ngẫm lại cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Đỗ Thiếu Huyên thấy nàng si mê nhìn chằm chằm vào cây ở xanh, trong mắt hiện một chút ý cười, "Chờ nàng tròn mười tám tuổi sẽ gả cho ta.”
"Phải…" Mộc Vãn Tình kịp thời phản ứng lại, lại bị sặc nước miếng của chính mình: "Khụ khụ."
"Cẩn thận một chút." Đỗ Thiếu Huyên vỗ nhẹ vào phía sau lưng nàng.
Mộc Vãn Tình tức giận đẩy cánh tay của hăn ra, "Đừng nói những lời kỳ cục như vậy nữa."
Đỗ Thiếu Huyên đúng lý hợp tình hỏi ngược lại, "Ta thích ngươi, muốn cưới ngươi, đây là chuyện lạ sao?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tâm tình của Mộc Vãn Tình rất phức tạp, "Đang yên đang lành sao lại nói những thứ này chứ?"
Đỗ Thiếu Huyên nghiêm trang thuyết phục nàng, "Ngươi dù sao cũng phải lập gia đình, còn không bằng gả người đã hiểu rõ gốc rễ như ta, ta cái gì cũng nghe ngươi, cũng sẽ không quản thúc gò bó ngươi, ngươi muốn làm nữ quan cũng được, muốn làm nữ tướng quân cũng được, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.”
Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, hắn luôn lo lắng sẽ bị người khác giành trước một bước, không được, trân bảo hắn giữ lâu như vậy làm sao có thể bị người cướp đi?
Hắn am hiểu nói thẳng thắn, thích thì phải nói ra, muốn cái gì thì phải cố gắng đi tranh thủ.
Mộc Vãn Tình không sợ người khác giở trò, lại sợ người khác hết sức chân thành.
“Ngươi......”
Đỗ Thiếu Huyên sợ nàng cự tuyệt, vội vàng nói, "Sau này không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, phụ thân ta vô cùng thích ngươi, hắn cũng không phải người thích làm khó người khác, ngươi gả vào nhà chúng ta chính là lão đại trong nhà, muốn làm gì thì làm.”
Những thứ hắn nói ra vô cùng hấp dẫn, khiến Mộc Vãn Tình có chút động tâm.
"Ta sẽ suy xét..." Nàng nhìn ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng lên, ngực run lên, "Không, ý của ta là cần phải suy nghĩ đã..." Không phải đáp ứng nha.
Đỗ Thiếu Huyên vẫn rất vui vẻ, ít nhất thì trước mắt hắn là người thân cận nhất, "Ta sẽ luôn chờ đợi, chờ đến một ngày ngươi thích ta."
Mộc Vãn Tình thật sự một chút cũng không động tâm sao? Nàng không thể tự nói được.
Nam tử thân cận nhất bên cạnh nàng, ngoại trừ phụ thân và mấy đại ca trong nhà, chính là Đỗ Thiếu Huyên.
Ở chung với Đỗ Thiếu Huyên vô cùng thoải mái, không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần che giấu, có thể làm chính mình.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Mộc nhị gia, "Tình nhi, Tình nhi."
“Cha, ta ở đây. "Mộc Vãn Tình chạy tới.
Mộc nhị gia đứng trên ruộng ngô vẫy tay với nàng: "Ngươi mau tới xem ngô, râu ngô đã đen rồi, có phải đã đến lúc thu hoạch rồi hay không?"
Đây là lần đầu tiên nông trang trồng ngô, không có kinh nghiệm, tất cả đều là nghe Mộc Vãn Tình nói, cuối cùng còn phải qua kiểm định của nàng.