Hồ Đồ bỗng nhiên tìm tới, nói: "Huyện Chủ Thanh Bình, chúng ta nói chuyện hợp tác mở cửa hàng đi.”
“Được.” Mộc Vãn Tình chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, thuận miệng nói, “A Cổ Đạt Mộc nhà ngươi đâu? Còn đi dạo bên ngoài?”
Vẻ mặt Hồ Đồ cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, cười trêu ghẹo nói, "Ngài như thế nào lại cảm thấy hứng thú với một thị vệ chứ?"
“Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã thành công khiến ta chú ý." Mộc Vãn Tình nói không tỉ mỉ, "Râu quai nón cũng không che được khí độ của hắn ta."
"Ngươi thật biết nói giỡn, một thị vệ có khí độ gì?"
Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Nếu điều kiện của ta chấp nhận được, vậy ký hiệp nghị đi."
Hồ Đồ trực tiếp mở miệng, "Ta muốn tám phần lợi nhuận.”
Không có cách nào biết được quy định giá cả nhập hàng, vậy liền đơn giản phân chia lại lợi nhuận.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Ngươi bỏ ra toàn bộ tiền?"
“Không, là…” Hồ Đồ còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
“Huyện Chủ Thanh Bình, cứu mạng a." Thanh âm thê lương vô cùng.
Mộc Vãn Tình đang uống trà, tay run rẩy, nước trà văng ra vài giọt, "Ai ở bên ngoài cãi nhau?
“Là nha hoàn Đỗ gia.”
Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên một tia trầm tư, phất tay cho người ta đi vào, nhưng nha hoàn không chịu đi vào liền quỳ ở bên ngoài không ngừng dập đầu.
Động tĩnh này của nàng đưa tới không ít người vây xem, Mộc Vãn Tình nhíu mày, chậm rãi đi ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống nha hoàn đập đầu.
Đây là nha hoàn tùy thân của Đỗ phu nhân, tên là Thị Cầm, lần này may mắn tránh khỏi hoả hoạn.
Nhưng, Đỗ phu nhân xảy ra chuyện, nha hoàn bên người nàng cũng gặp tai ương.
“Huyện Chủ Thanh Bình, xin ngài cứu phu nhân nhà ta.”
Mộc Vãn Tình cái gì cũng không muốn hỏi, cũng không muốn đổ trách nhiệm lên người, "Phụ tử Đỗ soái không biết ở nơi nào? Tìm người dẫn nàng qua.”
Thị Cầm đầu đang chảy máu, nhưng sống chết không chịu đi, "Huyện Chủ Thanh Bình, đạo tặc cướp đi phu nhân muốn gặp ngươi, nói, người đàm phán nhất định phải là ngươi."
Thì ra, phụ tử Đỗ soái ở quan khẩu kịp thời ngăn chặn bọn cướp, nhưng đối phương nắm trong tay tính mạng Đỗ phu nhân, làm cho phụ tử Đỗ soái sợ ném chuột vỡ bình, giằng co không được, đàm phán nửa ngày cũng không có tiến triển.
Mộc Vãn Tình không nhịn được liếc mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Kỳ thật, nàng rất quan tâm với tung tích của Đỗ phu nhân, nếu nhưng rơi vào trong tay người có tâm bất chính, sẽ mang đến phiền toái cực lớn cho Đỗ gia.
Nếu Đỗ gia có việc, Tây Lương cũng sẽ rung chuyển theo.
Hiện giờ là tình huống lý tưởng nhất, Đỗ gia phụ trách trị an biên phòng, nàng phụ trách thống trị và xây dựng cơ sở hạ tầng.
Nàng nhìn Thị Cầm thật sâu, cuối cùng nói: "Là Đỗ soái phân phó ngươi làm như vậy?"
Thị Cầm cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "...... Vâng."
Cấp trên có lệnh, làm thuộc hạ cũng không thể cự tuyệt, huống chi liên quan đến một mạng người.
Trước mặt nhiều người như vậy, Mộc Vãn Tình không thể nói không, nếu Đỗ phu nhân bởi vậy xảy ra chuyện, nàng khó tránh khỏi sẽ bị giận chó đánh mèo, sẽ bị vô số người chỉ trích.
Nàng mặc dù không sợ, nhưng không cần thiết.
“Nếu là ý của Đỗ soái, vậy thì đi thôi, dẫn Phong Chi Đội theo.”
Phong Chi Đội là đội nữ đặc chiến thủ hạ của nàng, nhân thủ nhiều, sức chiến đấu rất mạnh.
Nếu là có mai phục, vậy thì trực tiếp san bằng, chỉ cần không ra khỏi khu vực Tây Lương, không có gì đáng sợ.
Nàng mang theo người trùng trùng điệp điệp xuất hành, ngoài dự liệu của nàng, trên đường không có phục kích.
Trước Phục hổ quan, hai đội giằng co, không khí cực kỳ ngưng trọng.
Một bên thì nhân số đông đảo, một bên trong tay cầm vương bài, không hề sợ hãi.
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa lộp bộp rung động, một đám thanh y nữ cưỡi ngựa tư thế oai hùng hiên ngang mà đến, mà các nàng đều vây quanh một cỗ xe ngựa bề ngoài trông cực kỳ bình thường.
Nhưng, trên xe ngựa có ký hiệu của phủ Huyện Chủ Thanh Bình.
Đỗ Thiếu Huyên biến sắc.
Xe ngựa từ từ tới gần, rèm vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.