Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 746 - Chương 746.

Chương 746. - Chương 746. -

Đỗ soái hơi nhíu mày, "Huyện Chủ Thanh Bình, sao ngươi lại tới đây?”

“Không phải ngài bảo ta tới sao?” Mộc Vãn Tình vẻ mặt kinh ngạc, đem Thị Cầm bên cạnh kéo ra, nói: “Thị Cầm vừa quỳ trước mặt mọi người, nói rằng truyền lệnh của ngươi.”

Ánh mắt phụ tử Đỗ gia quét về phía Thị Cầm, Thị Cầm hoảng sợ phát run, sắc mặt trắng bệch.

Trong mắt Đỗ soái hiện lên một tia lãnh quang, "Ta không có hạ mệnh lệnh như vậy, đây là chuyện của Đỗ gia chúng ta, Đỗ gia có thể xử lý.”

Kỳ thật Mộc Vãn Tình đoán được một hai, cũng không kinh ngạc, "Cho nên, đây là nội tặc? Ta đã nói rồi, phòng vệ như tường đồng vách sắt sao có thể bị đột phá."

Thị Cầm vội vàng kêu to, "Ta không phải, ta quá lo lắng cho phu nhân, thân phận phu nhân tôn quý, tuyệt đối không thể có việc gì.”

Nói cách khác, Mộc Vãn Tình thì có thể xảy ra chuyện sao?

Đúng lúc này một hắc y nhân cất giọng kêu lên, "Huyện chủ Thanh Bình, ngươi cuối cùng cũng tới.”

Mộc Tình Vãn nhìn qua, chỉ thấy Đỗ phu nhân lâm vào hôn mê, đối phương cầ kiếm kề sát cổ, chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể chia làm hai đoạn.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, "Nói thật, Đỗ phu nhân bị ngươi liên lụy, mục tiêu của chúng ta là ngươi.”

“Các ngươi là người phủ Tấn Vương?” Ngữ khí Mộc Vãn Tình cực kỳ khinh thường, người muốn tranh giành thiên hạ mà lại đi thao tà môn bàng đạo, có thể thành đại sự gì?

“Không sai, không ám sát được ngươi, vậy không thể uổng phí một chuyến, liền tìm tới Đỗ phu nhân.” Hắc y nhân đúng lý hợp tình nói, “Cho nên, tất cả đều do ngươi làm hại.”

Không khí lập tức trở nên cổ quái.

Mộc Vãn Tình cười ha hả, lý luận này có chút hợp lý, nhưng chiêu châm ngòi ly gián này thì quá thấp, bất quá một vài người vẫn bị trúng này.

“Theo như lời ngươi nói, cả nhà ngươi bị Tấn Vương giết sạch là lỗi của ta? Ai bảo ta không ngoan ngoãn bó tay chịu trói.”

“Nếu là vậy, Tấn vương khởi sự, tạo thành sinh linh đồ thán, là lỗi của Hoàng thượng? Ai bảo Hoàng thượng không ngoan ngoãn dâng lên giang sơn sao.”

Mọi người nghe xong đều kinh hãi, nàng thật dám nói.

Hắc y nhân quát lớn, "Bớt nói nhảm, muốn cứu Đỗ phu nhân thì dùng Mộc Vãn Tình trao đổi."

Ánh mắt Mộc Vãn Tình nguy hiểm nheo lại, muốn chết, đúng không?

Nàng ghét nhất là bị người ta uy hiếp.

Sắc mặt Đỗ soái âm trầm như nước, không cần nghĩ ngợi cự tuyệt, “Không có khả năng.”

Hắc y nhân ngây ngẩn cả người, "Đỗ soái, ngươi không muốn cứu thê tử của ngươi sao?"

Không phải nói phu thê hắn rất ân ái sao? Cho dù náo loạn, cũng không thấy hắn cưới nạp thiếp khác.

Dùng một nữ nhân đổi lấy thê tử yêu dấu, hắn cư nhiên không đồng ý?

Đỗ soái nhìn thê tử hôn mê bất tỉnh đau lòng không thôi, nhưng, đầu óc hắn rất thanh tỉnh.

“Mộc Vãn Tình không phải họ Đỗ, không cần hy sinh vì Đỗ gia, hơn nữa nàng là Huyện Chủ triều đình khâm phong, cũng là quan lớn triều đình, quyền cao chức trọng, ngươi sao dám lấy nàng làm vật trao đổi? Ta không dám."

Hôm nay Mộc Vãn Tình tay cầm đại quyền, nhất hô bách ứng, địa vị ở Tây Lương rất cao, còn có một đội quân nữ tử, thật sự quyền cao chức trọng.

So ra, Đỗ phu nhân không có giá trị cao bằng nàng.

Muốn trao đổi, cũng phải xem giá trị, đúng không?

“Nếu như các ngươi thức thời, buông phu nhân ta ra, ta cho các ngươi toàn thân rời khỏi Tây Lương, nếu không ta dùng tính mạng đảm bảo, các ngươi một người cũng trốn không thoát.”

Sắc mặt hắc y nhân thay đổi mấy lần, âm dương quái khí nói, "Đỗ soái thật sự là phẩm hạnh cao thượng, ngay cả sinh tử của thê tử cũng không để ý, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Hắn đã sai lầm trong việc đánh giá cao tầm quan trọng của Đỗ phu nhân, cũng đánh giá thấp địa vị của Mộc Vãn Tình.

Hai người nếu chỉ có một người sống, để cho dân chúng Tây Lương lựa chọn, bọn họ sẽ không chút do dự lựa chọn Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình có thể cho bọn họ chỗ tốt, có thể cho bọn họ ăn no mặc ấm, Đỗ phu nhân có thể có cái gì?

Người Đỗ gia cho dù là người đứng đầu Tây Lương cũng không dám đẩy Mộc Vãn Tình ra.

Bình Luận (0)
Comment