Mộc Vãn Tình là người như thế nào, trong lòng người Đỗ gia rõ ràng nhất, muốn một người như nàng đứng ra hy sinh, nằm mơ tương đối nhanh.
Hắc y nhân nhìn về phía Đỗ Thiếu Huyên, "Đỗ tiểu tướng quân, ngươi có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của mình chịu chết sao?"
Ngực Đỗ Thiếu Huyên phập phồng bất định, bất quá mặt không lộ bất kỳ biểu cảm nào, nói: "Ta là nhi tử Đỗ gia, ta tới trao đổi."
Hắn bước nhanh về phía trước, hắc y nhân sợ hãi lui về phía sau, "Đừng tới, đừng tới, đi thêm một bước nữa, ta sẽ chém nàng.”
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm nhẹ nhàng đưa tới, cổ Đỗ phu nhân chảy máu.
Đỗ Thiếu Huyên vội vàng dừng bước, ánh mắt nặng nề, như thời tiết trước cơn bão.
“Dừng tay.”
Hắn ở trên chiến trường giết địch bồi dưỡng ra sát khí, khiến cho hắc y nhân không tự chủ được trong lòng run sợ.
Hai bên giằng co không dứt, đều có cố kỵ riêng.
Hắc y nhân bỗng nhiên đem mũi nhọn nhắm ngay nàng, "Thanh Bình Huyện Chủ, thân là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ngươi liền làm bộ như người vô sự tới xem náo nhiệt sao? Phàm là người có chút nhân tính, sẽ chủ động đi ra trao đổi với Đỗ phu nhân…”
Mộc Vãn Tình không khỏi bật cười, sao hắn lại cảm thấy mình là thánh mẫu?
Nàng cho tới bây giờ đều là một người quan tâm bản thân nhất, quan trọng nhất là chính mình, tiếp theo đến người nhà, sau đó mới là người khác.
Hy sinh bản thân vì một người không liên quan? Khỏi phải mơ tưởng.
"Sai, một, đầu sỏ gây nên là Tấn Vương, ta thề, lúc còn sống nhất định san bằng phủ Tấn Vương, lấy thủ cấp cẩu tặc Tấn Vương an ủi tất cả dân chúng vô tội gặp nạn."
Phủ Tấn Vương nhiều lần ám sát nàng, một ngày nào đó nàng sẽ giết chết bọn họ.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đây là lời thề của Huyện Chủ Thanh Bình.
Thanh Bình Huyện Chủ quả thật không phải nữ tử bình thường, nàng so với người bình thường còn cường thế hơn, còn hung tàn hơn.
Phủ Tấn Vương có đối thủ như vậy, phỏng chừng buổi tối đều ngủ không yên.
Mộc Vãn Tình cười lạnh một tiếng, "Hai, ta khuyên ngươi thả Đỗ phu nhân, nếu không, lên trời xuống đất ta đều sẽ diệt cửu tộc các ngươi, để cho phụ mẫu tóc bạc phơ các ngươi bởi vì các ngươi làm những việc chó má này mà chết thảm, để cho hài tử các ngươi từng người từng người chảy hết một giọt máu cuối cùng, người nhà bởi vì các ngươi chết hết, lương tâm của các ngươi thật sự sẽ không đau sao?"
Nói xấu ai mà không biết chứ? Nàng nói cực kỳ chân thật, hắc y nhân đều tin, nóng nảy, nổi giận, cũng sợ hãi.
Đây là những kẻ ngoài vòng luật pháp, nhưng cũng có gia đình.
“Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi còn là người sao?”
“Ta khuyên ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, ta là người dễ mang thù nhất.” Mộc Vãn Tình sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vung tay phải lên, làm động tác chém đầu, “Hơn nữa giết người không chớp mắt.”
Hắc y nhân bị lời nói của nàng làm cho hết hồn hết vía, còn chưa kịp phản ứng, một mũi tên dài bay tới, chính giữa bả vai cầm kiếm của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bả vai đau nhức, kiếm trong tay không tự chủ được buông lỏng, lệch vài phần.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Thiếu Huyên như tia chớp tiến lên, trường kiếm vung lên, đâm trúng tim người áo đen.
“A.”
Hắc y nhân đau đến hít thẳng vào, cũng là một người tàn nhẫn, không để ý thương thế của mình, tay trái bổ về phía sau cổ Đỗ phu nhân.
“Mẫu thân.”
“Phu nhân.”
Cùng một lúc, Đỗ soái không biết từ nơi nào mò được một tảng đá, hướng mặt người áo đen đập tới, mặt không đánh trúng, lại đánh trúng cánh tay người áo đen, động tác của người áo đen bị đình trệ.
Đỗ phu nhân đang hôn mê nặng nề ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Những động tác này cơ hồ là đồng bộ tiến hành, trong nháy mắt, thế cục đại biến.
Không có con tin, quân Đỗ gia xông lên, triển khai chém giết kịch liệt.
Thị vệ Đỗ gia ôm Đỗ phu nhân lên xe ngựa, Đỗ soái vội vã cầm máu cho thê tử đang chảy máu trên trán, nhưng thương thế có chút nghiêm trọng, nhất thời không ngừng được, trong lòng hắn không khỏi nóng như lửa đốt.