Lần này người tham gia cuộc thi không ít, mọi người ngồi ở nhà đều cảm thấy không yên.
Được rồi, vậy thì cùng đi, nhiều người càng náo nhiệt.
Cửa phủ nha đã bị vây chật như nêm cối, tất cả đều là thí sinh và người nhà của bọn họ.
Mộc Tử Thành nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi nhức đầu, lôi kéo các tộc nhân đứng ở bên ngoài nhìn.
Không biết đợi bao lâu, tiếng ồn ào vang lên, "Có rồi, có kết quả rồi."
Quan sai đem bảng xếp hạng dán lên, mọi người ào ào vây quanh, khẩn trương tra tìm tên của mình.
Con cháu Mộc thị cũng khẩn trương, tim Mộc Tử Thành như đập tới cổ họng, thiên tân vạn khổ chen đến trước bảng xếp hạng......
Một đám người đều ngẩng đầu tìm kiếm tên của mình, bỗng nhiên một thanh âm kinh hỉ vang lên, "Tử Thành ca, ngươi là người đứng đầu bảng, ngươi là tú tài.”
Qua huyện thí chính là đồng sinh, kế tiếp còn có kỳ thi phủ kỳ thi viện, thông qua mới là tú tài.
Người đứng đầu bảng huyện thí có đặc quyền, trực tiếp là tú tài, đây là bước đầu tiên trên hành trình khoa cử.
Mộc Tử Thành cả người đều run lên, ngẩng đầu nhìn về phía tên trên cùng, quả nhiên, ba chữ Mộc Tử Thành to đùng đập thẳng vào mắt.
Hắn bị kinh hỉ này tập kích bất ngờ, không thể không cười rộ lên.
Thật tốt quá, hắn không phụ kỳ vọng của gia đình, những nỗ lực ngày đêm kia không uổng phí.
Người bốn phía vừa nghe lời này, ném ánh mắt hâm mộ qua nhìn hắn.
Còn có không ít người chen tới bắt chuyện lôi kéo quan hệ với hắn, a dua nịnh hót, lời hay vô số kể.
Đối mặt với lời khen tặng như vậy, Mộc Tử Thành không có lâng lâng, tâm tính đặc biệt trầm ổn.
Hắn chỉ qua một kỳ thi huyện, mục đề thi huyện không khó.
Cho dù không cần phải thi kỳ thi phủ kỳ thi viện, nhưng đang chờ hắn chính là kỳ thi hương, kỳ thi hội, kỳ thi đình.
Coi như thuận buồm xuôi gió thông qua toàn bộ, vận khí nghịch thiên đỗ Trạng Nguyên, vậy cũng chỉ là tòng lục phẩm.
Nhưng muội muội trong nhà đã là quan lớn chính tam phẩm, khoảng cách không phải lớn bình thường.
Có châu ngọc như vậy ở phía trước, hắn căn bản không kiêu ngạo nổi.
Huống chi, hắn có nhận thức vô cùng tỉnh táo đối với mình, đó là hắn không phải thiên tài, cũng không phải thần đồng, mà là một người thiên tư khá tốt, dựa vào chăm chỉ cùng danh sư mới có hôm nay.
Khu vực Tây Lương không thịnh văn phong, vậy nên hắn mới có cơ hội, mấy năm nay đều không có nổi một người đứng đắn đậu tiến sĩ.
So với học sinh kinh thành Giang Nam, hắn không có ưu thế gì, chỉ có thể dựa vào cần cù bổ khuyết.
Phủ Huyện Chủ , phu thê Mộc nhị gia gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, quá trình chờ đợi quá mức dài dằng dặc, làm cho lòng người nóng vô cùng.
Kỷ Trừng ngơ ngác ngồi trên ghế, ngón tay bất giác bấm ống tay áo, lộ ra sự khẩn trương của nàng.
Bỗng nhiên, hạ nhân chạy như điên đến, "Chúc mừng lão gia phu nhân, đại thiếu gia trúng, là người đứng đầu bảng huyện thí."
Mọi người vui mừng quá đỗi, Mộc nhị gia càng kích động không thôi: "Được, mau khen thưởng người đến báo tin, cho nhiều tiền mừng."
Tất cả hạ nhân trong phủ đều được thưởng một tháng tiền lương.
Kỷ Trừng đột nhiên đứng lên, "Phụ thân, mẫu thân, ta không có nghe lầm chứ?"
Mộc nhị phu nhân cười híp mắt nói: "Không có, không có, ta đã sớm nói qua, ba hài tử nhà ta đều là nhân trung long phượng, Tình nhi ưu tú như vậy, ca ca cùng chung một mẫu cũng sẽ không kém đi đâu."
Tất cả mọi người đều vui vẻ không thôi, khung cảnh tràn đầy vui mừng, người trong Mộc thị nhất tộc lục tục đến nhà chúc mừng.
Mộc Vãn Tình đã biết tin vui trước, ngoại trừ Mộc Tử Thành ra, chín tộc nhân trong tộc khác đều có tên trên bảng, đều không thất bại.
Sự thật chứng minh, Phương gia chủ phụ trách khoa cử ứng thí là chân tài thực liệu, thành tích nổi bật.
Chúng quan viên đến chúc mừng, đồng thời không hẹn mà cùng tỏ vẻ cầu xin một danh ngạch tại thư viện Mộc thị.
Chất lượng giáo dục của thư viện Mộc thị không phải cao bình thường, so với phủ huyện học còn tốt hơn vài phần.