Từ sau khi Mộc Vãn Tình thượng vị, chuyên môn phân cấp cho phủ huyện học, không riêng gì tu sửa hoàn thiện trường học rách nát, còn đào một nhóm nhân tài từ kinh thành tới đây làm lão sư.
Nhưng, nền tảng giáo dục của Tây Lương quá yếu kém, căn cơ của các học sinh không vững chắc, đây không phải là chuyện nhất thời, phải bắt đầu dạy lại từ đầu.
Cho nên, không có thời gian bốn năm năm cũng không ra được thành tích.
Mà thư viện Mộc thị có phụ tử Phương gia, Phương gia chủ là bảng nhãn, đại thiếu gia Phương gia cũng là nhị bảng tiến sĩ, lại đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người học sinh trong thư viện, Mộc Vãn Tình lại áp dụng chế độ ôn thi địa ngục, dưới áp lực mọi người đều trưởng thành rất nhanh.
Sau khi Mộc Vãn Tình tan làm không trực tiếp về nhà mà đi thư viện.
Phương gia ở ký túc xá của thư viện, nàng trực tiếp tìm tới cửa.
Tâm tình của Phương gia chủ đặc biệt tốt, mặt mày hớn hở nói: "Chúc mừng Huyện Chủ đạt được mong muốn, con cháu trong tộc đều thành tài, ngài yên tâm, Tử Thành là người có năng lực, ta đè hắn một năm không cho hắn tham gia khoa cử vào năm ngoái, chính là muốn cho hắn học hành càng vững chắc, có thể thi được thành tích cao."
"Với học thức của Tử Thành, nếu không lỡ tay, chức danh tiến sĩ là có thể được, nhưng muốn tiến vào ba hàng đầu thì gần như không có khả năng.”
Hắn ở thư viện quả thực rất thư thái, ăn uống không lo, được các học sinh kính trọng, cả người ngày càng béo lên.
Thư viện Mộc thi này là do một tay Mộc Vãn Tình xây dựng lên, tốn rất nhiều tâm huyết, hôm nay là thời điểm hồi báo.
Mỗi học sinh sau khi học xong kiến thức cơ bản, dựa theo sở thích và sở trường đặc biệt của mình để lựa chọn con đường thích hợp nhất, muốn thi khoa cử thì phải tập trung vào sách luận tứ thư ngũ kinh thi phú.
Muốn làm thương nhân, muốn làm quản lý cấp cao, cũng có người muốn làm nghiên cứu viên, đều an bài môn học tương ứng, tranh thủ giúp mỗi người đều có thể trở thành xã súc đạt tiêu chuẩn.
"Chỉ cần có thể tiến vào thi đình, coi như là người chiến thắng nhân sinh, về phần hạng mấy cũng đều được." Mộc Vãn Tình đưa ra một cái hộp gấm, "Hai năm nay ngài hao tâm tổn trí, đây là lễ vật ta tặng ngài, ngài mở ra nhìn xem có thích không?"
Phương gia chủ tin tưởng nàng sẽ không bạc đãi người một nhà, có công tất thưởng, có sai tất chịu phạt.
Nhưng, khi hắn nhìn thấy đồ vật trong hộp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thấy thần sắc hắn không đúng, mấy đứa nhỏ của hắn cũng có chút khẩn trương, "Phụ thân, phụ thân, người có khỏe không?"
Phương gia chủ rưng rưng thở dài, môi run rẩy, "Xin nhận ta một lạy."
Mộc Vãn Tình mơ hồ đỡ một cái, "Đây là thứ ngươi nên có, ngươi cẩn trọng thay ta bồi dưỡng nhân tài, ta trả lại tự do cho cả nhà các ngươi, không cần nói lời đa tạ."
Phương đại thiếu gia là người phản ứng nhanh nhất, "Huyện Chủ , ngài giúp chúng ta thoát tội sao?"
Tất cả người Phương gia đồng loạt nhìn về phía Mộc Vãn Tình, thần sắc khẩn trương lại bất an.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, chắp tay về phía kinh thành, "Hoàng thượng thánh minh, đặc xá tội danh của các ngươi, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là lưu phạm nữa. Muốn về kinh thành lúc nào cũng được.”
Mọi người trong Phương gia không khỏi vui mừng mà bật khóc, thật tốt quá, bọn họ rốt cục cũng là lương dân.
Đây là chuyện mà cả nhà Phương gia tha thiết mơ ước, Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng giúp bọn họ giải quyết.
Mộc Nam Nam ở bên cạnh khẽ cắn môi, chần chờ hồi lâu, giãy dụa hỏi, "Vãn Tình muội muội, vậy…”
Nàng đã cùng tam thiếu gia của Phương gia thành hôn, nàng tính tình nhu thuận, phu thê hòa thuận, rất được cha mẹ chồng coi trọng, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua mật lý điều dầu.
Mộc Vãn Tình nhìn thấu tâm tư nàng ấy, "Ngươi cũng là người Phương gia, trong danh sách đặc xá, hài tử của ngươi cũng có thể thi cử."
Trái tim treo lơ lửng trên không trung của Mộc Nam Nam cuối cùng cũng rơi xuống, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lệ rơi đầy mặt, "Đa tạ, vô cùng tạ ơn ngươi, ân đức của Vãn Tình muội muội cả đời này ta cũng sẽ không quên.”
Nàng được Mộc Vãn Tình che chở rất nhiều, ngay cả hôn sự này cũng là vì Mộc Vãn Tình mà đến.
Cha mẹ chồng chăm sóc, phu quân săn sóc, nàng có thể có cuộc sống tốt như ngày hôm nay cũng là nhờ phúc của Mộc Vãn Tình.