Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 761 - Chương 761.

Chương 761. - Chương 761. -

“Hãy sống thật tốt.” Mộc Vãn Tình đối với Mộc Nam Nam có cảm tình không tệ, cho dù gả vào Phương gia vẫn không từ bỏ công việc, vẫn chăm sóc con cháu nhà mẹ đẻ, nhưng nàng rất có chừng mực, làm việc thỏa đáng, nhà mẹ đẻ nhà chồng đều khen ngợi nàng.

Đây cũng được coi như một loại bản lĩnh.

Chờ Mộc Vãn Tình đi khỏi, Phương Tam thiếu vui sướng hỏi, "Phụ thân, khi nào chúng ta về kinh thành?"

"Trở về kinh thành cái gì?" Phương gia chủ tức giận liếc hắn một cái, "Không quay lại, Thanh Bình Huyện Chủ ở đâu, ta ở đó, ta sẽ theo nàng lăn lộn."

Loại nhân vật như Mộc Vãn Tình nhất định sẽ lưu danh sử sách, ôm đùi nàng không tốt sao?

Người Phương gia quay mặt nhìn nhau, bọn họ mặc dù không phải sinh ra và lớn lên ở kinh thành, nhưng, từ đời Phương gia chủ đã định cư ở kinh thành, bọn nhỏ đều lớn lên ở kinh thành.

"Vậy ngài không muốn khởi phục sao?"

Phương gia chủ im lặng, khởi phục là chuyện đơn giản chỉ cần một câu nói là được sao? Quan hệ nhân mạch của Phương gia bọn họ đều bị cắt đứt, trở lại quan trường là việc nói dễ hơn làm.

"Hiện tại thế cục không rõ ràng, ta dự định chờ Mộc đại thiếu đi kinh thành thì đi cùng hắn trở về xem thử, đến lúc đó lại tính toán sau."

Mọi người ngẫm lại cũng đúng, triều đình bấp bênh, loạn tặc hoành hành, bên ngoài hỗn loạn, rất không an toàn.

Còn không bằng tạm thời ở lại Tây Lương.

Phương đại thiếu tuy rằng hoài niệm phong cảnh quá khứ, nhưng hiện tại cuộc sống bình tĩnh an ổn cũng vô cùng trân quý.

"Vậy chúng ta mua một căn nhà trước đi, hài tử dần dần lớn lên, cần có phòng riêng."

Ký túc xá của thư viện tuy rằng không tệ, nhưng có chỗ hạn chế, không có tự tại như ở nhà mình được.

Phương gia chủ tính toán số tiền, một nhà mấy người đều đang làm việc, phúc lợi bình thường, tiền thưởng cuối năm, tiền tiết kiệm được cũng đủ để mua một căn nhà, "Được, vậy ta nhờ người Mộc gia giúp đỡ lưu ý một chút."

Hắn cố ý nhắc nhở một câu, "Đúng rồi, đừng để lộ ra nửa tiếng gió nào, miễn cho trong lòng tộc nhân mất cân bằng làm ra chuyện quá khích."

Được đặc xá cũng chỉ có một nhánh gia đình hắn. Những tộc nhân khác lại không được may mắn như vậy.

Mọi người không khỏi rùng mình, "Vâng."

Phương gia chủ quá hiểu rõ phạm nhân lưu đày thảm cỡ nào, nếu như không có Mộc Vãn Tình vươn tay giúp đỡ, bọn họ còn không biết có thể sống sót hay không.

"Cuộc sống của chúng ta dễ chịu, giúp đỡ tộc nhân có nhân phẩm tốt, coi như là tích đức. Về phần phẩm hạnh không đứng đắn thì không cần để ý tới."

"Vâng."

Mộc Vãn Tình về đến nhà, nhìn mọi người trong nhà đều vui sướng, cười híp mắt nói vài câu góp vui, trêu ghẹo đại ca một phen.

Mộc Tử Thành ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt lại lấp lánh tỏa sáng.

Mộc nhị phu nhân muốn mở tiệc mừng, nhưng bị Mộc Vãn Tình đè lại, chờ qua kỳ thi hương lại bày rượu cũng không muộn.

Nàng hiện tại là cây to đón gió, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Mộc Tử Thành cũng có ý này, nhất cử nhất động của Mộc gia đều được chú ý, quá khoa trương cũng không tốt.

Tú tài mà thôi, không tính là gì.

"Muội muội, ngươi nói thử xem ta muốn tiếp tục tham gia kỳ thi phủ kỳ thi viện thì có ổn không?"

Hắn rất mâu thuẫn, nếu như đi thì trong tay hắn vẫn còn quá nhiều chuyện cần xử lý. Không đi thì lại muốn tích lũy chút kinh nghiệm thi cử.

"Muốn tham gia thì đi, chuyện trong tay ngươi cứ giao cho nhị ca, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị." Mộc Vãn Tình nhìn Mộc Tử Ngang, "Nhị ca, ngươi giỏi thì làm nhiều một chút."

Mặt Mộc Tử Ngang tái mét, hắn đã là một võ quan, ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện, còn phải chạy ngược chạy xuôi bận rộn, thỉnh thoảng còn phải giúp đỡ xử lý một số việc làm ăn trong nhà.

"Ta thật sự quá mệt mỏi."

Mộc Vãn Tình cười híp mắt nói, "Ta tặng ngươi một cái kính viễn vọng."

Kính thủy tinh còn có thể làm ra, kính viễn vọng còn xa được sao?

Nàng mân mê chế tạo kính viễn vọng, nhưng chỉ cung cấp cho các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội dùng, đây là vật tư quân dụng, phải được kiểm soát nghiêm ngặt.

Mộc Tử Ngang đã sớm thèm thuồng, vừa nghe lời này lập tức kích động như được tiêm thêm máu gà.

"Ta không mệt, ta còn có thể làm thêm năm trăm năm nữa."

Mọi người:...

Bình Luận (0)
Comment