Dân chúng Tây Lương ăn no mặc ấm? Loại lời này các ngươi thế mà tin tưởng sao? Không phải sự thật.
Tình hình thực tế là bá tánh Tây Lương chết đói một lượng lớn, mùa đông giá rét chết cóng ở đầu đường, ăn mày nhiều vô số kể.
Cái gì mà áo bông, áo len, guồng nước, xi măng, các người thật sự cho rằng là nàng ta phát minh ra sao? Cũng không phải sự thật.
Nàng khống chế một nhóm thợ thủ công có năng lực, bức bách bọn họ dù ngày hay đêm cũng phải nghiên cứu phát triển ra sản phẩm mới, chờ ra thành quả liền chiếm làm của riêng, nàng là kẻ lừa đảo khinh đời lấy tiếng.
Nàng làm giàu bằng cách cướp đồ của người khác.
Về phần từng bước thăng chức? Đó là dựa vào chinh phục một đám nam nhân mới có hôm nay, nàng là nữ nhân thủy tính dương hoa.
Đám mây đen của Mộc Vãn Tình bay đầy trời, bá tánh nghe nhiều sẽ khó tránh khỏi hoài nghi.
Nhưng rất nhanh, Mộc Vãn Tình liền phát đại chiêu.
Nàng viết một phong thư công khai, đặc biệt cảm ơn Tấn Vương cắt nhượng thành Phù Phong cho nàng, nàng phát hiện một hồ muối chưa khai phá ở thành Phù Phong, có thể bảo đảm cung cấp cho mấy chục vạn quân dân Tây Lương vài năm, chân thành cảm tạ.
Nàng nghiêm trang hỏi, thành Phù Phong ở trong tay Tấn Vương sao ngươi lại không phát hiện ra hồ muối? Xem ra, vận đạo của ngươi không được tốt, thiên mệnh không có chỗ quy, sẽ không có mệnh làm Hoàng thượng, ai đi theo ngươi thì người đó xui xẻo.
Thư này được truyền ra ngoài, cũng không biết làm như thế nào, truyền đi khắp tất cả mọi nơi, trở thành tin tức bát quái nổi tiếng.
Tấn Vương tức đến sắp điên rồi, đồ sứ trong phòng bị đổi hết đợt này đến đợt khác.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Qua vài ngày, Mộc Vãn Tình lại phát một phong thư công khai, nghe nói phủ Tấn Vương từ trên xuống dưới dốc sức bôi nhọ thanh danh của nàng, nàng cảm thấy vinh hạnh vô cùng, đây là ca ngợi lớn nhất đối với nàng.
Để tỏ lòng biết ơn, tặng bọn họ một phần hậu lễ, đem chứng cứ phạm tội cấu kết với Bắc Sở và Tây Vu công bố cho mọi người.
Nàng còn hỏi ba câu trong thư, vì mưu triều soán vị, cấu kết kẻ thù bên ngoài, đưa vô số đồng bào đi tìm cái chết, lương tâm của ngươi có đau không?
Hiện giờ coi bá tánh như con kiến hôi, tùy ý giẫm đạp, nếu ngươi thành sự, có thể trông cậy vào ngươi đối xử tử tế với bá tánh sao?
Một người dẫn kẻ thù bên ngoài vào, không quan tâm đến việc quốc gia sẽ bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, đáng để các tướng sĩ liều mạng bảo vệ sao?
Cuối cùng, nàng nói, thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc, đây mới là khí tiết mà một Vương triều nên có, khí tiết của một quân vương nên có.
Mà ngươi, không xứng!
Tin tức này vừa truyền ra, thiên hạ chấn động, lòng người trong phủ Tấn Vương mất hết.
Nhưng đây không phải đòn sát thủ của Mộc Vãn Tình, còn một đòn trí mạng nhất sắp đánh tới.
Hai phong thư công khai này, như hai đạo trọng quyền đánh phủ Tấn Vương đến nỗi không tìm ra phương bắc, thanh danh bị hủy sạch, lòng người cũng mất hết.
Các ngươi tranh quyền đoạt lợi, đóng cửa đánh vỡ đầu thì thôi, nhưng về phần cấu kết ngoại tộc tàn sát đồng bào thì chỉ cần là người có lương tri sẽ không thể dễ dàng tha thứ, vì điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ.
Vô số người sinh lòng bất mãn, binh lính tầng dưới chót cũng sinh tâm lý phân tán, lòng quân trong quân doanh bị dao động, đã không còn ý chí chiến đấu nữa.
Họ chiến đấu vì ai? Vì bá tánh, vì nhân quân, vì bảo vệ quốc gia, cái gì đều có thể tiếp nhận.
Nhưng, vì một con chó bán đứng đồng bào, đáng giá sao?
Phủ Tấn Vương ai cũng không nghĩ tới một khi Mộc Vãn Tình phản kích thì lại sắc bén như vậy, hung tàn như vậy.
Những lời bọn hắn chửi bới Mộc Vãn Tình đều tự sụp đổ, toàn bộ cắn trả lên đầu mình.
Bọn hắn liều mạng ngụy biện, chĩa mũi nhọn vào Mộc Vãn Tình, đánh nhau bằng nước miếng.
Nhưng vào lúc này, triều đình đứng ra chứng minh, phủ Tấn Vương quả thật phản quốc, chứng cứ bọn họ cấu kết với kẻ thù bên ngoài tất cả đều là chân thật, dùng danh dự của Hoàng thượng để đảm bảo.
Lời này vừa nói ra, hoàn toàn nện chết phủ Tấn Vương, mặc kệ bọn hắn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng.
Bởi vì, bọn hắn lập thân bất chính, là phản đảng.