Nếu như bọn hắn đã thành công thượng vị, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói, quyền lên tiếng được nắm giữ ở trong tay người thắng.
Nhưng, lúc này vẫn chỉ là loạn thần tặc tử, triều đình chính thống vẫn còn, đương nhiên lời nói của triều đình càng có sức thuyết phục hơn.
Trên dưới phủ Tấn Vương đều tức điên lên, vô năng cuồng nộ.
Sắc mặt Tấn Vương âm trầm, làm cho người ta không rét mà run. Thủ hạ đều sợ hãi, không dám nói nhiều ở trước mặt hắn, sợ bị giận chó đánh mèo.
Thanh Bình Huyện Chủ càng là một từ cấm kỵ, không ai dám ở trước mặt hắn nhắc đến.
Cũng chỉ có quân sư dám nói thêm hai câu, "Chủ thượng, ngài đừng nóng giận, chúng ta chỉ cần chiếm được kinh thành, nhường thiền vị cho Hoàng thượng, đến lúc đó chúng ta nói cái gì cũng đúng."
Suy nghĩ này là đúng, nhưng lúc nào cũng dễ dàng hơn việc bắt tay vào làm.
Tâm tình Tấn Vương đặc biệt kém, nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt, "Làm sao chiếm được? Đỗ gia quân lại hạ thành công thêm hai thành nữa, ngắn ngủi một tháng, chúng ta đã thua mười một thành."
Binh bại như núi đổ, binh lính xuất công không xuất lực, bá tánh trăm phương ngàn kế đi theo địch, cho dù chủ soái có năng lực, cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Mộc Vãn Tình sẽ gây khó dễ vào lúc này, vào lúc mấu chốt nhất, cho hắn một phản kích trí mạng.
Mẹ kiếp, còn nói hắn không có thiên mệnh, nói đến mức chính hắn cũng muốn hoài nghi.
Thành Phù Phong lại có hồ nước muối, quan viên địa phương hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ làm gì để ăn?
Ngược lại để cho Mộc Vãn Tình chiếm được tiện nghi lớn như vậy... Không đúng, nàng lựa chọn tấn công thành Phù Phong, thật sự là tùy tiện chọn lựa sao?
Quân sư thấy tinh thần hắn không tốt, không tập trung vào cuộc nói chuyện, ho khan một tiếng, lấy bản đồ quân dụng ra, "Chúng ta binh xuất hiểm chiêu, vòng qua nơi này, trực tiếp bất ngờ tập kích kinh thành, động tác phải nhanh tàn nhẫn chuẩn, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng liền chiếm lấy kinh thành."
Bọn hắn thay đổi suy nghĩ, không liều chết cùng Tây Lương nữa, đánh một trận chớp nhoáng, trực tiếp đánh hạ kinh thành.
Tấn Vương lại không lạc quan như vậy, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sức chiến đấu của triều đình không yếu như vậy. "Để ta suy nghĩ một chút."
Mấy ngày nay quân sư nghĩ tới nghĩ lui, tóc đều bị giật đứt rất nhiều, "Thay vì liều mạng ngươi chết ta sống với Tây Lương, không bằng rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần đi lên đế vị là có thể hiệu lệnh thiên hạ, để Tây Lương cúi đầu xưng thần."
Tấn Vương không cần nghĩ ngợi phủ quyết, "Không có khả năng, Đỗ Thiếu Huyên thà chết cũng sẽ không nghe hiệu lệnh của ta, hắn sẽ chỉ huy quân nam thượng báo thù cho Hoàng thượng."
Đỗ gia là nhà ngoại của tân hoàng, liên lụy quá sâu, cho dù Đỗ Thiếu Huyên xưng thần, hắn cũng không dám dùng.
Quân sư làm sao không biết đạo lý này, nhưng, hai hại lấy này nhẹ, "Vậy thì có sao chứ? Đến lúc đấy sẽ dùng sức lực của cả quốc gia ngăn chặn một người Đỗ Thiếu Huyên, chẳng lẽ còn có thể khó hơn hiện tại sao?”
Tấn Vương hồi tưởng lại kết cục kiếp trước của Đỗ Thiếu Huyên, lương thảo đứt đoạn, nhịn đói tác chiến với kẻ thù bên ngoài, cuối cùng bị công phá thành trì, lấy thân tuẫn thành.
Nhưng đời này, có Mộc Vãn Tình ở đây, lương thảo cuồn cuộn không ngừng đưa qua, đánh bại kẻ thù bên ngoài.
Kiếp trước kiếp này hoàn toàn bất đồng, chỉ vì có thêm một Mộc Vãn Tình.
“Kẻ hèn Đỗ Thiếu Huyên này không nói chơi, Đỗ Thiếu Huyên tuy rằng giỏi chỉ huy, nhưng không am hiểu quyền mưu, sớm muộn gì cũng xong đời.”
Hắn dừng lại một chút, khó khăn phun ra một cái tên, "Nhưng, Mộc Vãn Tình bổ sung hoàn toàn điểm yếu của hắn, nếu đến lúc đó cục diện không thể vãn hồi đươc nữa, Tây Lương sẽ tự lập một nước."
Hắn nhìn ra được, trong lòng Mộc Vãn Tình là một người không nhìn hoàng quyền, không nhìn quyền uy, không nhìn lễ pháp, dã tâm bừng bừng, nàng chính là người ngụy trang rất tốt.
Quân sư không cần nghĩ ngợi nói, "Vậy nghĩ biện pháp ly gián quan hệ của hai người.”
“Đỗ Thiếu Huyên...... "Mặt Tấn Vương có chút vặn vẹo, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, "Hắn có tình cảm với Mộc Vãn Tình."