Mộc Vãn Tình vân đạm phong khinh, nghiễm nhiên không thèm để ý, "Một chút tài mọn mà thôi."
Nàng không phải là người khoe khoang, nhưng, chỉ khi đủ kinh diễm, đủ cường đại, mới có thể chấn áp được tất cả mọi người.
Nàng đã chờ cơ hội này rất lâu rồi, thành bại chính là ở lần này, tất nhiên muốn chơi lớn một phen.
Nàng trang bức* rất thành công, tất cả mọi người đều thật sự kính nể.
(*): Chỉ một hành động, một loại phong cách giải dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình, nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố.
Càng bí ẩn, sẽ càng khiến người ta kính sợ.
Nàng bận rộn cả hai ngày này, tinh thần tập trung cao độ, đầu óc không ngừng quay cuồng, kiểm soát từng chi tiết, tinh thần đều mệt mỏi.
"Căn cứ theo thỏa thuận, ta hẳn được nhận 450 lượng, nhưng, không cần phải vội vàng chia tiền, ngày mai hẳn vẫn còn một đợt làm ăn…"
Một quan sai kinh hãi kêu lên, "Cái gì? Ngày mai cũng không diễn ra họp chợ nữa, chúng ta không thể tới chợ a."
Mộc Vãn Tình vuốt mái tóc hơi ướt, bình tĩnh nói, "Ta đã thả tin đồn ra ngoài, nếu như không có gì bất ngờ, thương nhân nơi xa đang trên đường tới đây, khứu giác của thương nhân vẫn luôn cực kỳ linh mẫn."
Lời nói của nàng khiến người khác bán tín bán nghi, nhưng Tằng đại nhân đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của nàng, không chút do dự lựa chọn tin tưởng.
"Còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Mau đi ăn cơm, ăn xong rồi tranh thủ làm suốt đêm, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu."
Ba ngàn lượng nhẹ nhàng vào túi, người chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy tỏ vẻ, còn ngủ cái gì? Hắn có thể không ăn không uống không ngủ liên tục mấy ngày mấy đêm.
Hắn không có sở thích nào khác, chỉ biết yêu tiền!
Thủ hạ nhao nhao hưởng ứng, hăng hái mười phần.
Mộc Vãn Tình chỉ muốn nghỉ ngơi, xoa xoa mi tâm, "Ta vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, không thức đêm được."
Thấy thần sắc của nàng khó nén mệt mỏi, Tằng đại nhân đặc biệt ân cần, "Không cần ngài tự mình ra trận, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng ta."
Các quan sai nếm được ngon ngọt liền trở nên cực kỳ nhiệt tình, mỗi người đều có thể được chia tới mấy chục lượng a.
Ai có thể cự tuyệt được cơ hội kiếm tiền tốt thế này chứ?
Nhất định phải làm? Có ngăn cản cũng phải làm!
Mộc Vãn Tình cũng mặc kệ bọn họ, trở về phòng ngủ một giấc ngon lành.
Quả nhiên, ngày hôm sau có không ít thương gia nghe tin liền lục tục chạy tới, tất cả đều là từ phủ thành chạy tới, vung ngân phiếu muốn đặt hàng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Xà phòng vừa mới thành hình đã bị đưa ra ngoài để bán.
Lần đầu tiên Tằng đại nhân được biết, tài nguyên cuồn cuộn kéo tới là như thế nào.
Vì sao trước kia hắn lại cảm thấy chuyện kiếm tiền đặc biệt khó chứ? Chẳng lẽ là do hắn ngốc nghếch?
Vốn chỉ dự định ở lại ba ngày, lại bị trì hoãn ở thêm vài ngày.
Mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng tâm trạng của mọi người rất vui vẻ.
Những lưu phạm được bao ăn ba bữa một ngày, có thịt có cơm.
Các quan sai thì mỗi ngày đều có tiền vào túi, ai nấy đều kích động như bị tiêm máu gà.
Mà Mộc Vãn Tình chính là người thắng lớn nhất, chia đến tay hơn một ngàn lượng bạc.
Mỗi quan sai đều được chia mấy trăm lượng bạc, tuy không nhiều như Mộc Vãn Tình, nhưng mà, tất cả mọi người đều phục.
Người ta có bản lĩnh, người ta xứng đáng.
Công thức của nàng, mỗi một quy trình đều do nàng sắp xếp, cách tiêu thụ là do nàng bày ra, toàn bộ quá trình đều do nàng ra tay.
Có thể nói, nàng dựa vào thực lực để dẫn dắt tất cả mọi người.
Bọn họ kính phục cường giả có năng lực có bản lĩnh, nàng thật sự cường đại,
"Nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được tiền như vậy thì tốt rồi." Kinh doanh sẽ gây nghiện, mọi người đều hận không thể kiếm được như vậy.
Tằng đại nhân đã quyết định ngày mai sẽ khởi hành, "Mơ mộng cái gì, không muốn lên đường sao? Chính sự quan trọng hơn."
Đám quan sai cực kỳ thất vọng, bỗng nhiên lại có người hỏi, "Tam tiểu thư, ngươi có cách nào cách nào vẹn cả đôi đường hay không?"
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, không ôm hy vọng quá lớn.