Mộc Vãn Tình ôm trong ngực hơn một ngàn lượng ngân phiếu, uống trà do quan sai pha, nhắm nháp đậu phộng do đầu bếp đưa tới, lười biếng mở miệng, "Có a."
Mọi người đồng loạt nhìn qua, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ, "Kính xin Tam tiểu thư chỉ giáo."
"Chuyện này sao…" Mộc Vãn Tình bóc đậu phộng đưa vào miệng, úp úp mở mở.
Tất cả mọi người đều vội muốn chết, hận không thể gọi nàng là tiểu tổ tông, mau nói nha.
"Tam tiểu thư, chúng ta đều là người một nhà, có chủ ý gì hay nhất định phải nói cho chúng ta biết a."
"Đúng vậy đúng vậy, Tam tiểu thư, ngươi thông minh cơ trí, quyết đoán, có phong phạm đại tướng, lão Triệu ta đặc biệt khâm phục ngươi a, ai dám khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
"Tam tiểu thư, ta là bằng hữu chân thành nhất của ngươi, nguyện ý vì xông pha núi đao biển lửa."
Tằng đại nhân cảm thấy thủ hạ của mình đều làm một đám không đáng tin cậy, ai nấy đều làm phản, nhìn xem, đều tâng bốc Mộc Vãn Tình lên tận trời a.
Nhưng, hắn lại ân cần hơn bất cứ ai, tự tay bóc mấy viên đậu phộng đưa qua, "Tam tiểu thư, có chủ ý gì liền nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng, ta tin tưởng tam tiểu thư thông tuệ không ai sánh bằng."
Ai có thể mang đến lợi ích cho hắn, hắn liền như xem như bảo bối, chuyện này cũng không có gì sai.
Mộc Vãn Tình không chút để ý tiếp nhận đậu phộng, nhưng lại không ăn.
"Trước mắt, chuyện khiến Tằng đại nhân băn khoăn chính là buôn bán sẽ chậm trễ hành trình, như vậy, nếu có xe ngựa để có thể di chuyển nhanh hơn thì?"
Trong lòng đội phó Lý khẽ động, "Ý ngươi là, mua xe ngựa cho bọn họ sao? Vậy thì không được, bọn họ cũng không xứng, cũng không hợp quy củ."
"Xe ngựa quá đắt, hơn ba trăm người, phải cần bao nhiêu xe chứ? Chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy."
Đây là một chủ ý ngu ngốc, không giống như người thông minh có thể nghĩ ra.
Mộc Vãn Tình thở dài một hơi, khoảng cách thế hệ giữa nàng và bọn họ rộng như Thái Bình Dương a.
"Để cho bọn họ tự mình vay tiền để mua a, cũng không tốn một xu của các ngươi."
Đội phó Lý cười cười lấy lòng với nàng, "Ta vẫn chưa hiểu a, tam tiểu thư, ngươi nói từ từ, nói kỷ càng một chút, chút ta đều là những người thô tục, đầu óc tương đối ngu ngốc a."
Nếu là người thông mình, đã sớm bò được lên cao, chứ không phải cứ mãi làm một nha dịch ở dưới tầng chót, phải vì chút tiền mà áp giải lưu phạm ngàn dặm.
Mộc Vãn Tình rất hài lòng với thái độ của hắn, "Chính là, cho bọn họ vay tiền mua xe…"
Có một gã quan sai nhịn không được mà cắt lời, "Vay tiền? Bọn họ làm gì còn tiền?"
Mộc Vãn Tình trợn mắt, "Có thể để ta nói hết lời hay không?"
Những người khác đều trừng mắt liếc nhìn gã quan sai vừa hỏi kia, ngươi lắm miệng làm gì? Đầu óc của ngươi có thể so sánh với tam tiểu thư sao?
Gã quan sai này ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Tiếp đi tiếp đi, ta sai rồi, không nên cắt lời."
Địa vị của Mộc Vãn Tình đã không còn giống trước, có được quyền lên tiếng nhất định, có được sự tôn trọng của quan sai, nhưng thế này vẫn còn cách mục tiêu của nàng khá xa.
"Các ngươi mua xe, để cho bọn họ ký giấy nợ trả định kỳ, có được xe là có thể nhanh chóng lên đường, gặp được thành trấn náo nhiệt thì dừng lại vài ngày, bán một đợt xà phòng thơm, kiếm được ít tiền lại rời đi, cứ như vậy, sẽ luôn có được thị trường mới và khách hàng mới, không lo bán không được."
Bán hết chỗ này lại đổi sang chỗ khác.
"Quan trọng nhất là, không trì hoãn hành trình
Mọi người đều chấn kinh, thế mà còn có thể làm như vậy sao?
Nghe có vẻ rất đáng tin, bọn họ cũng tương đối có lời. có thể thực hiện!
Tằng đại nhân tương đối thanh tỉnh, trực tiếp hỏi, "Thế bọn họ lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ trả tiền công cho bọn họ?"
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Trả một chút đi, tính theo sản phẩm, làm nhiều thì được nhiều, kiếm tiền bằng bản lĩnh, coi như là động lực để mọi người có thể làm việc."
"Đương nhiên, cũng không thể để cho bọn họ thoải mái nhàn nhã ngồi thùng xe mà không làm gì cả, dù sao cũng đều là lưu phạm, phải chịu chút khổ cực mới được, như vậy sau này cũng dễ bàn giao lại với phía trên, không dễ bị bắt bẻ."
Nàng mở miệng lời nói đầy chính trực, "Ta kiến nghị thực hiện lao động cải tạo."