Một người vừa có bản lĩnh, lại công tư phân minh, lại có tình nghĩa, rất khó có được.
Hắn cộng thêm cả triều văn võ, đều không người nào so với nàng xuất sắc hơn.
Càng làm cho hắn coi trọng chính là, nàng ngắn ngủn hai năm liền vì Tây Lương lót nền móng mấy chục năm tương lai, chỉ là một bông vải đã có thể làm cho quân dân Tây Lương trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế há có thể mai một?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Ngô gì đó ngươi biết bao nhiêu?"
Đỗ Thiếu Huyên theo bản năng liếm liếm môi, "Ăn rất ngon, ta ăn rất nhiều. A, không phải không muốn hiến cho ngài, mà là đường xá bất tiện, sợ loại thần vật này rơi vào tay người khác. Vãn Tình nói, có thứ gì tốt đều sẽ để lại cho ngài một phần."
"Đương nhiên, Vãn Tình nhà ta có thứ gì tốt là người đầu tiên nghĩ đến ta, ta vĩnh viễn là người đầu tiên được ăn thứ tốt."
Hoàng thượng:...... Chỉ biết ăn! Đầu óc đâu?
Tú ân ái gì gì đó quá đáng ghét, không có mắt nhìn.
Đỗ Thiếu Huyên đảo mắt, "Hoàng thượng, ngài không nghĩ lại sao? Văn võ bá quan cũng không đồng ý."
Hoàng thượng trừng hắn một cái, "Đi thỉnh an Thái hậu đi, mấy ngày nay nàng đều ngủ không ngon, hàng đêm đều lo lắng cho ngươi, để cho nàng tận mắt nhìn thấy ngươi, để cho nàng an tâm."
“Được rồi.”
Nhìn hắn chạy như bay ra ngoài, khóe miệng Hoàng thượng co rút, "Tiểu tử thối này, ai, trẫm còn phải nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả cho hắn, mấy năm nay hắn một chút tiến bộ cũng không có."
Hắn đã quen thay biểu đệ chùi đít, thói quen thành tự nhiên, ngoài miệng nói như vậy, trong mắt tất cả đều là ý cười.
Hắn thật cao hứng, biểu đệ đối với hắn vẫn thân cận như trước, vẫn tùy ý hiên ngang như trước.
Nội Thị tổng quản góp vui nói, "Là ngài vẫn dung túng hắn, Huyên thiếu gia mới có thể tùy ý như thế, có huynh trưởng như ngài là phúc khí của hắn."
Hoàng thượng mỉm cười, "Đây cũng là phúc khí của ta, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn không thay đổi."
Từ Ninh cung, thái hậu không ngừng nhìn về phía cửa, lòng tràn đầy lo lắng.
Không biết qua bao lâu, truyền đến tiếng thông bẩm, "Thái hậu, Thiếu Huyên thiếu gia tới."
Thái hậu vui mừng khôn xiết, "Mau cho hắn vào."
Đỗ Thiếu Huyên cười híp mắt đi vào hành lễ, "Tham kiến cô mẫu."
Thái hậu giữ chặt hắn, tỉ mỉ đánh giá, "Mau để ta xem, mặt này sao lại bị thương? Có đau không? Trên người còn có vết thương gì không?”
Nàng đau lòng muốn chết, hốc mắt hồng hồng vuốt má phải bị thương của chất tử, “Đây là vết tên.”
Đỗ Thiếu Huyên ôm lấy nàng, không lớn không nhỏ nói, "Dẫn binh đánh trận nào không bị thương? Đều là vết thương nhỏ, ngài đừng lo lắng."
Thái hậu từ trước đến nay thương yêu nhất đứa chất tử này, nàng lo lắng không thôi hỏi, "Nghe nói ngươi đắc tội với tất cả văn võ bá quan?"
Đỗ Thiếu Huyên hơi cụp mắt, che đi thần sắc trong mắt, cả người cực kỳ thờ ơ, "Có ngài và Hoàng thượng che chở, ta sợ cái gì chứ?"
Hắn đã lập được công cao, lại có quan hệ tốt với triều thần, Hoàng thượng có thể không nghi kỵ sao?
Hắn quyết định làm một cô thần, chỉ trung thành với Hoàng thượng, không kết đảng không tư lợi.
Hoàng thượng cũng có thể yên tâm, Đỗ gia quân bọn họ cũng có thể sừng sững không ngã ở Tây Lương.
Vĩnh viễn không nên tin tưởng loại sinh vật hoàng đế này, bọn họ có lẽ có cảm tình, nhưng, hoàng quyền mới là trọng yếu nhất.
Đây là nguyên nhân chân chính Đỗ gia quân có thể trăm năm không ngã.
Chỉ có Mộc Vãn Tình...... là hắn không thể dứt bỏ.
Thái hậu không có cảm giác chất tử khác thường, đau lòng nhét đồ ăn đồ uống vào trong tay hắn, "Cũng đúng, có ai gia ở đây, xem ai dám động đến ngươi?"
Văn võ bá quan chịu thiệt thòi lớn, nhao nhao buộc tội Đỗ Thiếu Huyên, buộc tội chồng chất thành núi nhỏ.
Về phần Hộ Bộ Tả Thị Lang là thật sự bị thương, nằm ở trên giường mặc người kêu, hắn thật sự tức không chịu nổi, sai khiến mấy Ngự Sử buộc tội Đỗ Thiếu Huyên, dốc sức công kích.
Lại liên hợp mấy trọng thần tạo áp lực, lại làm bộ làm tịch dâng lên tấu chương, nói trắng ra chính là từ quan.
Hắn vốn lấy lùi làm tiến, muốn Hoàng thượng trách phạt Đỗ Thiếu Huyên, thay mình trút một ngụm ác khí.
Nếu dễ dàng buông tha việc này, ai còn có thể coi hắn ra gì?
Ai ngờ, Hoàng thượng lại đồng ý!