Một đạo Thánh chỉ được hạ xuống, để cho Huyện Chủ Thanh Bình Mộc Vãn Tình tiếp nhận chức Hộ Bộ Tả Thị Lang.
Mộc Vãn Tình vốn là Phó Chỉ Huy Sứ, chính tam phẩm, Hộ Bộ Tả Thị Lang cũng là chính tam phẩm, phẩm cấp trông thì giống nhau, nhưng từ địa phương đến triều đình, là thăng chức cao.
Mà bên này Hộ Bộ Tả Thị Lang trộm gà không được còn mất nắm gạo, tức giận hộc máu.
Thế nhân một mảnh xôn xao.
Mộc Vãn Tình là một nữ quan ở Tây Lương, vẫn có người còn có thể nhắm mắt làm ngơ, tự dối lòng mình, đây chỉ là một nữ nhân tầm thường, không đáng để họ quan tâm.
Nhưng, thăng tiến trên triều đình lại khác, có một người như vậy trước mắt cứ đâm chọc ngươi, cũng không thể giả mù sa mưa, vậy cũng không được nổ tung sao?
Mọi người đồng loạt dâng thư xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, thậm chí còn hợp lực quỳ trước cửa cung, muốn gây áp lực lên Hoàng thượng.
Nhưng lần này, Hoàng thượng rất cứng rắn, cứ quỳ đi, thích quỳ thì quỳ, quỳ chết thì tự chịu.
Trong khoảng thời gian ngắn đều rất ồn ào huyên náo, người tới ta đi vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, bá tánh thì không để ý điều này, cũng không để bụng chuyện ai là hoàng đế.
Chỉ cần có thể khiến bọn họ sống tốt, hắn chính là một hoàng đế tốt.
Là người trong cuộc, Mộc Vãn Tình vẫn có chút bất ngờ khi biết tin, nhưng đây là điều nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở về kinh thành, đứng trong triều như vô số nam nhân, ở trên đài cao, ở trên đỉnh cao quyền lực.
Bất ngờ đó là, thế mà lại ban cho nàng vị trí của Hộ Bộ Thị Lang, là chính tam phẩm, xem như chính thức tiến vào trung tâm quyền lực của Đại Tề.
Tuy không phải vị trí đứng đầu, nhưng đối với đa số người mà nói, đây là thành tựu cả đời mơ ước mà không có được.
Tứ phẩm đã là một ranh giới, vượt qua ranh giới này là tiến vào vòng quan viên cấp cao.
Vô số nam nhân khổ cực học tập hơn mười năm, thi được tiến sĩ nhị bảng, phấn đấu thêm 20 năm mới được chức quan này.
Nhưng Mộc Vãn Tình chỉ với ba năm ngắn ngủi, một bước lên trời, nhẹ nhàng bước qua cái ranh giới kia, tiến thân vào trung tâm quyền lực.
Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?
Tất cả những thứ này khiến vô số nam nhân ghen ghét đến điên rồi.
Có thể hình dung, sau này nàng còn sẽ gặp phải bao nhiêu sự phản đối.
Nhưng vậy thì sao chứ? Nàng lại không sợ hãi khiêu chiến.
Nàng cất thư của Đỗ Thiếu Huyên, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào phong thư, mắt hơi nheo lại, "Sao bên ngoài lại ồn ào vậy?"
Một thuộc hạ vui vẻ chạy tới báo tin vui, "Chúc mừng Huyện Chủ, đã có kết quả thi hương, đại thiếu gia là Giải Nguyên."
Mộc Vãn Tình nhướng mày, đại ca thi hương được nhất bảng? Là cử nhân, không tệ, coi như đã nắm giữ một vé tiến vào quan trường.
Kế tiếp là vào kinh đi thi, tham gia thi hội ba năm một lần, cũng có thể kêu là thi xuân.
Nàng cầm lấy tờ giấy sao chép bảng danh ngạch, khu vực Tây Lương không chuộng văn phong, rất ít người đọc sách, lần này chỉ có ba mươi người thi đậu.
Ngoại trừ Mộc Tử Thành, còn có ba người cháu của Mộc thị cũng thi đậu, mấy người khác thì rớt.
"Truyền lệnh xuống, ba mươi người này sẽ do quan phủ hộ tống vào kinh thi, chi phí sẽ do quan phủ lo liệu, về sau sẽ thành điều lệ chính thức, dù sao ba năm mới có một lần, sẽ không lãng phí quá nhiều, cũng đảm bảo an toàn của thí sinh."
Thời đại này, một lần di chuyển đi xa quá khó khăn, lộ trình từ Tây Lương đến kinh thành xa xôi, đường xa lặn lội, chưa kể gian nan, chỉ sợ trên đường đi lỡ gặp việc gì đó, chứ đừng nói chi là đường đi này phí có bao nhiêu quý.
Không ít thí sinh gặp chuyện trên đường, có gặp bệnh, có gặp cướp, có người còn lạc đường, đi mấy tháng cũng không đến được kinh thành.
Thuộc hạ cúi đầu thật sâu, "Hạ quan thay các thí sinh cảm ơn Huyện Chủ quan tâm, Huyện Chủ là người công chính."
Hắn cũng không cho rằng Thanh Bình Huyện Chủ thiên vị, cố ý vì đại ca nhà mình mà mở cửa sau.
Mộc gia không thiếu tiền, cũng không thiếu người, đại thiếu gia Mộc gia vào kinh đi thi tất nhiên có rất nhiều hộ tống.