Mộc Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, "Ta rất trông mong Tây Lương sẽ có nhiều hạt giống văn nhân hơn, văn phong phát triển mạnh mẽ thì ngày càng có nhiều người sáng suốt cống hiến cho Tây Lương phát triển, cùng nhau xây dựng một quê hương tươi đẹp."
Quản lý thiên hạ, thống trị dựa vào thành tựu về văn hóa giáo dục.
Có nhiều người có bản lĩnh hơn, là chuyện tốt đối với Tây Lương và Đại Tề.
Mộc Tử Thành được Giải Nguyên, Mộc thị từ trên xuống đều vui vẻ không thôi, một người làm quan cả họ được nhờ, pháo nổ vang trời.
Mộc gia mở tiệc tiếp nối tiệc, mời bạn bè thân thích, cả ngày đều rất náo nhiệt.
Trong thành, quan viên và các thương nhân giàu có đều muốn đến dự, người sáng suốt đều có thể thấy Mộc gia đang trên đà phát triển, có thể thấy càng ngày càng phát triển.
Có Thanh Bình Huyện Chủ ở đây, tiền đồ của huynh đệ Mộc gia sẽ không tệ.
Đến lúc đó, ba huynh muội cùng nâng đỡ, có thể trở thành một thế lực mới.
Phu thê Mộc nhị gia vui đến không khép miệng được, nhi nữ đều thành tài, làm cha nương vui vẻ không thôi.
Khách khứa nửa hâm mộ, nửa lấy lòng hỏi: "Mộc lão gia, ngài làm thế nào mà dưỡng ra ba nhi nữ tốt như vậy? Mau chia sẻ cho bọn ta chút kinh nghiệm đi."
Mộc nhị gia nghiêm túc nghĩ ngợi, "Tình Nhi trời sinh thông minh, Tử Thành, Tử Ngang đều do một tay muội muội dẫn dắt, muốn hỏi kinh nghiệm, nên tìm Tình Nhi, ta cái gì cũng không biết."
Các khách khứa: ...Chua quá! Vậy mà mang muội muội ra.
Kỷ Chỉ Huy Sứ cười ha hả, "Nói rất đúng, tất cả đều là phúc của Huyện Chủ."
Ngoại trừ Mộc gia, hắn cũng là người vui mừng nhất, hắn là nhạc phụ của Mộc Tử Thành, Mộc Tử Thành càng tốt, trợ giúp hắn càng nhiều.
May mắn lúc ấy hắn đồng ý hôn sự này.
Trong nội viện, các nữ quyến vây quanh Mộc Vãn Tình, nịnh nọt đủ điều.
Hôm nay tuy rằng nàng không phải nhân vật chính, nhưng vẫn là nơi toàn bộ người đều chú ý đến.
Không còn cách nào khác, chức quan nàng cao, phu quân những người này đều là thuộc hạ của nàng.
Người Kỷ gia cũng đến, Kỷ phu nhân lôi kéo tay Kỷ Trừng không buông, trong mắt tràn đầy nụ cười, con rể có tiền đồ, chỉ cưng chiều nữ nhi, không có thê thiếp di nương, nữ nhi của nàng rơi trúng vào mật ngọt rồi.
Hôn sự này quá tốt, thật sự tốt.
Địa vị của nàng ở Kỷ gia càng thêm vững chắc, phu quân cũng tôn trọng nàng hơn vài phần, tất cả những thứ này đều do hôn sự này mang lại.
Chỉ duy nhất... nàng nhìn thoáng qua Kỷ Tiểu Mạn bên cạnh.
Kỷ Tiểu Mạn bận y phục sáng nhất, mang trang sức tinh xảo, nhưng sắc mặt buồn bực, như thể khắp thiên hạ này đều mắc nợ nàng.
Nàng bỗng nhiên âm dương quái khí mở miệng, "Tỷ tỷ, ngươi thành thân lâu như vậy rồi mà chưa có tin vui sao? Không phải không sinh được chứ, tỷ phu thật đáng thương."
Hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về đây, sắc mặt khác thường.
Đây là muội muội của Mộc đại thiếu phu nhân, nói ra lời này thích hợp sao? Tỷ muội không hợp, cũng không chú ý trường hợp một chút, thật sự quá sơ suất.
Hơn nữa, một nữ tử chưa xuất giá như ngươi còn không biết xấu hổ mà nói về đề tài này ư? Một chút giáo dưỡng cũng không có.
Ai dám cưới loại nữ nhân như này đây?
Kỷ Trừng đang tươi cười cũng tắt hẳn, tức giận không thôi, không thể an phận chút được sao?
Nàng thành thân chưa đến ba năm, cha mẹ chồng trong nhà không ai thúc giục, phu quân cũng không vội, người ngoài như ngươi lấy tư cách gì mà xen vào?
Nàng một kích đánh trả, "Muội muội, tuổi cũng không còn trẻ, sao còn chưa có mối hôn sự nào vậy?"
Kỷ Tiểu Mạn như bị tát một cái, sắc mặt khó coi vô cùng, đây là điều nàng ta kiêng kị nhất.
"Là ai đã khiến ta trở thành một hài tử tội nghiệp không có mẫu thân che chở? Sống dưới tay kẻ khác, ta làm sao dám đòi lấy một nam nhân tốt? Có thể giúp ta xuất giá, liền phải cảm tạ trời đất."
Nàng ta chuyển áp lực này lên người Kỷ phu nhân, Kỷ phu nhân không biết ăn nói, mặt nghẹn đỏ bừng, tức giận vạn phần, lại không thể nói ra nửa câu giải thích.
Trong mắt Kỷ Tiểu Mạn hiện lên vẻ đắc ý, Kỷ Trừng nổi giận, bất chấp việc xấu trong nhà bị phanh phui.