Hiện nay có thêm ngành công nghiệp thương mại và bông vải, lượng công việc tăng lên rất nhiều, công bộ lại không tăng, vừa vặn mượn cơ hội này để mở rộng.
Nàng dứt khoát chia công việc trong tay thành năm khối lớn, như vậy cũng được rồi.
Nàng suy nghĩ đến các mặt, vừa để lại thể diện cho Tôn Đồng Tri, cũng kéo Đỗ gia vào, tăng thêm quyền lên tiếng cho nữ tử.
Giang Đông là quan viên nàng tự tay đề bạt lên, am hiểu việc đồng áng, là một người kiên định.
Tiền Đại Hữu hôm nay đang giúp nàng xử lý thành Phù Phong, có thể điều trở về chủ quản công nghiệp.
Đỗ soái tinh tế cân nhắc, cảm thấy khả thi, "Vẫn còn thiếu một người.”
Tây Lương quan trọng nhất là bông gòn, Mộc Vãn Tình đương nhiên sẽ giao nó vào tay người tín nhiệm.
"Ta sẽ thỉnh cầu các nơi xây dựng Mộc Miên Đề Cử Ty, Mộc Miên Đề Cử Ty ở Tây Lương do Mộc Tử Thành phụ trách."
Đỗ soái:...
"Đại ca ngươi có biết ngươi sắp xếp cho hắn rõ ràng như vậy không?"
Mộc Tử Thành còn chưa thi đậu, nàng đã lên kế hoạch cho cuộc đời hắn.
"Hắn đối hiểu rõ về bông gòn như lòng bàn tay, hai năm qua cũng được rèn luyện gần đủ, để cho hắn bắt đầu thử xem."
Bông gòn là do một tay nàng dựng lên, mọi người chỉ nhận định nàng, Mộc Tử Thành làm người phát ngôn của nàng cũng là chuyện mọi người đều biết.
Huống chi, nông trang Thủy Mộc có tính đặc thù, nhất định không cách nào bỏ qua người Mộc gia.
Mộc Tử Thành chỉ cần vững vàng nắm giữ bông vải, Mộc gia ở Tây Lương vẫn đứng ở thế bất bại, sản nghiệp cũng sẽ không bị người mơ ước cướp đi.
Đỗ soái nhìn nàng một cái thật sâu, "Ngươi đánh một bàn cờ thật lớn, mấy nước cờ này đều tinh diệu tuyệt luân, ngay từ đầu ngươi đã tỉ mỉ bố trí."
Nếu như không có đoán sai, sau khi nàng xây dựng Thủy Mộc nông trang, liền bắt đầu lên bố cục, thận trọng từng bước từng bước.
Sắp xếp cho Mộc Tử Thành khoa cử nhập sĩ là bước quan trọng nhất, xem như là một cánh tay khác của Mộc Vãn Tình.
Hai năm nay nàng an bài cho người nhà, điên cuồng thúc giục bọn họ, ném bọn họ tới các vị trí để rèn luyện, chính là vì hôm nay.
Mộc Vãn Tình không hề phủ nhận, "Ta chưa bao giờ ký thác hy vọng vào người khác."
Chỉ có dựa vào mình mới là đáng tin cậy nhất, Mộc thị nhất tộc muốn thịnh vượng phát đạt, cũng không thể chỉ dựa vào một mình nàng cố gắng.
Đỗ soái im lặng, tâm cơ như vậy làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, may mắn, phẩm hạnh của nàng không thành vấn đề.
Hắn già rồi, chơi không lại những người trẻ tuổi này.
“Ngươi không sợ Mộc Tử Thành thất thủ? Kinh thành không thể so với Tây Lương, nhân tài đông đúc, chưa chắc đã thi đậu qua bọn họ. Hơn nữa, khoa cử không chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa, còn phải có chút vận khí.”
Những thần đồng kia thi khoa cử cũng không phải thuận buồm xuôi gió, có người cả đời cũng không thi đậu.
Mộc Vãn Tình cười híp mắt xua tay, "Không sao, ta còn vài phương án dự phòng."
Đệ tử Mộc gia vào kinh đi thi không chỉ có một Mộc Tử Thành, ai ở sáng, ai ở tối, lại một lần nữa điều chỉnh thôi.
Đỗ soái:...
Mộc Vãn Tình đột nhiên tiến lại gần, "Đỗ soái, ta muốn nhờ ngài giúp một việc, chỉ có ngài mới có thể giúp ta.”.
Đỗ soái:...
Luôn cảm thấy nàng không giống như muốn làm chuyện tốt, có thể cự tuyệt không?
Mộc Vãn Tình cười tủm tìm nói, "Ngài giúp ta thỉnh công đi, ở trong tấu chương khen ta nhiều một chút, thỉnh công cho ta, ta không cần vàng bạc châu báu, chỉ cần một nông trang. Ta mặc dù chỉ ở hậu phương, nhưng phụ trách lương thảo cả chi quân đội, coi như công ở xã tắc đi."
Đây coi như là tranh công hợp lý hợp pháp, không có tật xấu.
Theo lý thuyết, đánh thắng trận chiến này, Đỗ Thiếu Huyên phong vương, các tướng quan có công nhất nhất phong thưởng, nhưng đối với nàng, chỉ là một tờ thánh chỉ.
Không có thứ tốt thực chất gì cả, thiệt thòi quá mà.
Khóe miệng Đỗ soái giật giật, việc này quả thật chỉ có hắn mới có thể làm, hắn là cấp trên của Mộc Vãn Tình.
Hơn nữa, hắn còn là cữu cữu của Hoàng thượng, dù thế nào cũng sẽ được cho vài phần mặt mũi.
“Hoàng thượng đã bác bỏ mọi ý kiến để thăng quan cho ngươi.” Đây coi như là thù lao.