Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái, nàng biết triều đình nghèo nàn, cũng biết trên Huyện Chủ chính là Công Chúa, không dễ phong thưởng.
Nhưng cái gì cũng không cho là không đúng.
"Hắn đây là muốn ta bán mạng, dù sao cũng phải cho chút chỗ tốt chứ, đúng rồi, ta muốn có nông trang để làm ruộng thực nghiệm, trồng bông trồng ngô trồng các loại thực vật, cũng không biết khí hậu thay đổi, có thể trồng ra thành phẩm hay không."
Nàng có một tòa phủ Huyện Chủ ở kinh thành, cũng không biết nó có hình dạng gì.
Chỉ cần lại cho nàng một cái nông trang, nàng có thể sóng bay lên cao.
Đỗ soái:...
Mộc Vãn Tình còn được voi đòi tiên, "Cứ thoải mái quyết định như vậy đi, cho ta thêm vài thị vệ thân thủ cao cường nữa, một chuyện không phiền hai chủ."
Ngữ khí đúng lý hợp tình của nàng khiến Đỗ soái không còn gì để nói, "Ngươi có quân Thanh Bình rồi."
Mấy ngàn quân Thanh Bình được trang bị đến tận răng, ở chỗ nào cũng có thể hoành hành.
Mộc Vãn Tình mỉm cười nói: "Các nàng thích hợp tác chiến đoàn đội, gặp phải thích khách, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào võ công cao thủ."
Biết quyền cước công phu cùng võ công cao thủ là hai chuyện hoàn toàn bất đồng, nàng rất tiếc mạng.
Đỗ soái nhẹ giọng nói, "Kinh thành cũng không phải đầm rồng hang hổ, giữa các thế lực dù tranh đấu gay gắt thế nào, cũng sẽ không ám sát, đây là ăn ý không cần nói cũng biết, hoàng thất cũng sẽ không cho phép, lấy võ vi phạm lệnh cấm là cấm kỵ."
Nếu là mỗi người đều dùng tới ám sát, vậy thì kinh thành sẽ hỗn loạn đến mức nào chứ?
Bầu không khí lúc đó sẽ khiến người người cảm thấy bất an, người trong hoàng thất còn có thể có an ổn sao?
"Cấm kỵ là dùng để khiêu chiến, không có chuyện gì là tuyệt đối." Mộc Vãn Tình mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng thích mọi việc đều có chuẩn bị trước, chuẩn bị một cách chu toàn. "Mong đợi quy tắc, còn không bằng chế tạo một bức tường sắt bảo hộ mình."
Đỗ soái nhẹ nhàng thở dài một hơi ở trong lòng, nàng là muốn gây chuyện, đè phòng bị người hận.
Hắn có chút lo lắng thay nàng, "Ngươi làm việc không thể thu liễm một chút? Ôn hòa một chút sao?"
Mộc Vãn Tình nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, "Xem thử đối phương là thứ gì đã, bọn họ đối xử với ta như thế nào, ta đối xử với bọn họ như thế đó, ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu."
Bộ dáng kiệt ngạo bướng bỉnh này làm cho Đỗ soái lo lắng, lần này đi kinh thành thật sự sẽ ổn sao?
"Ngươi không phát hiện bên cạnh mình vẫn luôn có ám vệ bảo vệ sao?"
"Hả?" Mộc Vãn Tình sửng sốt, nàng có thị vệ, ám vệ sao? Cao thủ tuyệt đỉnh ẩn ở trong bóng tối bảo vệ?
Đỗ soái lại muốn thở dài, người trẻ tuổi bây giờ toàn suy nghĩ cái gì vậy? "Bên cạnh ngươi có hai ám vệ võ công cao cường, là bảo bối mà Đỗ gia ta ngàn chọn vạn tuyển, cũng là át chủ bài bảo vệ tính mạng của Đỗ gia, chỉ có gia chủ và người thừa kế mới có tư cách vận dụng."
Nói cách khác, Đỗ phu nhân và hai nữ nhi đều không có ám vệ bảo vệ.
Mộc Vãn Tình thật sự không biết chuyện này, trong lòng có chút phức tạp, "Đỗ Thiếu Huyên chưa từng nói với ta."
Đỗ soái là người vô cùng thưởng thức Mộc Vãn Tình, thật lòng hy vọng nàng có thể trở thành nữ chủ nhân của Đỗ gia, nhưng nhi tử không có lực làm hắn lo lắng.
"Cho nên tiểu tử ngốc kia đến nay vẫn chưa ôm được mỹ nhân về." Hắn nhịn không được hỏi thêm một câu, "Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
Lúc trước hắn chưa bao giờ hỏi qua, nhưng nếu không hỏi sẽ không có cơ hội.
Mộc Vãn Tình trầm mặc hồi lâu rồi nói, "Ta không muốn làm chậm trễ hắn."
Một câu ngắn ngủi chính là thái độ của nàng, Đỗ soái rất thất vọng, "Trong lòng ngươi cũng không có chút nào dành cho hắn sao?"
"Có." Mộc Vãn Tình thản nhiên đối mặt, ở bên Đỗ Thiếu Huyên rất thoải mái rất vui vẻ, nhưng tình cảm này còn chưa đủ để nàng như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, bỏ qua tất cả mọi thứ.
"Tình yêu làm sao so được với niềm vui kiến công lập nghiệp của ta? Ta muốn thiên hạ này vì ta mà thay đổi, ta lại càng không vì bất luận kẻ nào mà dừng bước."
Nam nhân chỉ cản trở tốc độ vung kiếm của nàng, một khi thành hôn sẽ phải suy nghĩ rất nhiều thứ, quá phiền phức.
Nàng cũng không muốn kết hôn và sinh con trong thời kỳ thăng tiến quan trọng.
Đỗ soái:...