Bình thường người nói lời này chính là nam nhân, tất cả mọi người đều cảm thấy không có tật xấu gì, đại trượng phu không sợ không có thê tử, kế tiếp càng tốt hơn.
Nhưng, đến phiên nữ nhân nói, cảm giác liền là lạ.
Nhìn mặt mày kiên nghị của Mộc Vãn Tình, Đỗ soái chỉ có thể buông một tiếng thở dài.
Tâm trí kiên định của nàng không phải thứ người bình thường có thể so sánh được, không thể khuyên nổi.
"Đỗ soái, chỉ cần ta còn sống, chính là đồng minh đáng tin cậy nhất của Đỗ gia, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Mộc Vãn Tình giơ chén trà lên mời," Trừ phi, các ngươi ruồng bỏ ta trước."
Ném chữ có tiếng, lộ ra một cỗ khí thế nghiêm nghị.
Bây giờ mỗi một câu mà nàng nói ra đều có phân lượng, nhất là những lời này, nhất ngôn cửu đỉnh, nặng như ngàn cân.
Đỗ Suất nhìn nàng một cái thật sâu, cầm lấy chén trà chạm vào, "Thình thịch." Giờ khắc này, minh ước sinh ra.
Cũng được, không thành người một nhà, kết minh cũng được, lợi ích được buộc chặt, là sừng của nhau, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.
Mộc Vãn Tình cũng không lo lắng cha mẹ ở Tây Lương chịu ủy khuất, tất cả quan viên và bá tánh đều nhận ân huệ của nàng, bình thường sẽkhông có việc gì.
Nhưng nếu có việc tìm quan phủ, chuyện đặc biệt trọng đại thì tìm Đỗ soái.
Nàng cũng sắp xếp lại mấy nhà xưởng một lần, Mộc nhị gia tổng quản, Mộc Trung hiệp trợ, đều đi vào quỹ đạo nên không cần quá quan tâm.
Nàng đem quân Thanh Bình chia làm hai, một nửa ở lại nông trang Thủy Mộc hộ vệ sản nghiệp, một nửa liền mang đi kinh thành.
Bởi vậy, vạn vô nhất thất.
Về phần tộc nhân do dự chạy tới tìm Mộc Vãn Tình xin giúp đỡ, muốn nàng đưa ra cho họ một chủ ý.
Mộc Vãn Tình đưa ra đề nghị là, chia làm ba nhóm, người lớn tuổi bảo thủ, liền ở lại Lương Thành làm kinh doanh, không lăn lộn nữa.
Một bộ phận thanh niên trai tráng đi thành Phù Phong kinh doanh, thành Phù Phong là đất phong của Mộc Vãn Tình, không thuộc về Tây Lương, may mắn chính là một căn cứ khác.
Nàng đem Tiền đại nhân cùng Mộc Tử Ngang đối chiếu, Tiền đại nhân trở về chủ trì khối công nghiệp này, Mộc Tử Ngang phụ trách công tác xây dựng thành Phù Phong.
Một bộ phận người trẻ tuổi theo nàng trở về kinh thành, những người này đều là học sinh của thư viện Mộc thị, là những người Mộc Vãn Tình kìm kẹp dạy dỗ..
Cái này gọi là thỏ khôn có ba hang.
Được rồi, mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
Công việc trong tay nàng nhất nhất giao ra ngoài, thiên đầu vạn tự, mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất.
Vu Uyển Nhu tìm tới, lắp bắp nói: "Vãn Tình muội muội, ta..."
Mộc Vãn Tình thiếu chút nữa đã quên mất nàng ta: "Ngươi muốn về hay muốn ở lại?”
Vu Uyển Nhu vẫn nhớ mãi không quên kinh thành, nhưng, có cơ hội ngược lại chần chờ.
Nàng ta đỏ bừng mặt nói: "Ta... Ta muốn mời nghĩa mẫu vì ta làm chủ... hôn sự của ta..."
Mộc Vãn Tình có chút bất ngờ, "Ngươi coi trọng ai?"
Nàng không chấp nhất nhị ca? Đây là chuyện tốt a.
Vu Uyển Nhu ngược lại muốn, nhưng Mộc Tử Ngang lại tránh xa, bộ dáng sợ bị dính vào, nàng cũng là người biết xấu hổ.
Nàng muốn có một gia đình ấm áp, nhưng không đến mức quấn quít lấy nhau.
Nàng lấy hết dũng khí nói, "Mộc Tế."
Mộc Tế hiện giờ quản lý phường quân lương, làm người kiên định chịu khó, trong nhà có một quả mẫu, nhân khẩu đơn giản, là bánh trái thơm ngon trong mắt rất nhiều người.
Mộc Vãn Tình cũng không quan tâm bọn họ đáp ứng thế nào, chỉ cần không làm tổn thương người khác, thế nào cũng được.
"Các ngươi tự thương lượng xong, để nương hắn tới cửa trao đổi hôn sự đi." Mộc Vãn Tình rất coi trọng Mộc Tế, chờ qua hai năm lại nhắc tới, "Bất quá hắn lại muốn ở lại Lương Thành."
Vu Uyển Nhu khẽ gật đầu, "Nơi khiến ta an lòng mới chính là cố hương, kinh thành...... Ta đã không thể trở về."
Nàng trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định lưu lại, ở tất cả các phương diện thì Mộc Tế đều là lựa chọn không tồi.
Hai bên đều có ý, rất nhanh liền định ra hôn ước, Mộc nhị phu nhân làm trưởng bối nhà gái tận tâm tận lực, trước sau bôn ba, còn tặng hai rương đồ cưới cho nàng để tăng thêm của hồi môn, điều này khiến cho Vu Uyển Nhu đặc biệt cảm kích, phụng dưỡng như thân mẫu.
Mùng chín tháng mười, thích hợp xuất hành.