Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790.

Chương 790. - Chương 790. -

Mộc Vãn Tình sắp đi xa, vô số bá tánh nhao nhao từ trong nhà đi ra, tay cầm trái cây rau dưa trứng gà cứng rắn nhét cho nàng.

"Huyện Chủ, cám ơn ngài vì bá tánh chúng ta làm mọi chuyện, từng nhà chúng ta vì ngài lập trường sinh bài vị, một ngày ba nén hương, chúc ngài khỏe mạnh bình an."

“Huyện Chủ, đây là đồ trong nhà không đáng bao nhiêu tiền, xin hãy nhận lấy.”

“Trong nhà có một ít trứng gà, Huyện Chủ ngài nếm thử.”

Mọi người đều đổ xô ra đường, chỉ vì muốn tiễn đưa vị Huyện Chủ mà bọn họ kính yêu.

Đôi mắt bá tánh ngấn lệ, lưu luyến không rời nhìn nữ tử trước mắt.

Nàng đi tới đi lui vội vàng, lại giúp cho bọn họ mặc vào quần áo ấm áp, có thể ăn một miếng cơm no, đây là đại ân.

Họ không biết phải tạ ơn nàng như thế nào, chỉ có thể mang đến cho nàng những thứ quý giá nhất trong nhà.

Mộc Vãn Tình nhìn ánh mắt nóng bỏng của vô số bá tánh, một dòng nước nóng xông thẳng lên đầu, tất cả cố gắng của nàng cũng khôn bị uổng phí.

Nàng không đòi hỏi sự đền đáp, nhưng được nhớ đến, được biết ơn, vẫn luôn là một niềm vui.

Nàng thấy được trong mắt bọn họ có sự thấp thỏm lo âu, khẽ mỉm cười nói, "Tâm ý của mọi người ta thật lòng cảm kích, ngày khác ta trở về, các ngươi đưa ta một kiện bách phúc y, được không?"

Bách phúc y chính là y phục cắt một đoạn từ trên y phục của mỗi người làm thành.

Mọi người ầm ầm đáp ứng, một lòng cũng buông xuống. “Được được, ngài nhất định phải trở về a.”

Chỉ cần nghĩ đến việc Huyện Chủ còn có thể trở về, bọn họ cũng không có thấp thỏm lo âu như trước nữa.

Có Huyện Chủ che chở, cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Tôn Đồng Tri mang theo các quan viên tới, cúi đầu thật sâu nói: "Tất cả quan viên Tây Lương đến đây để tiễn Huyện Chủ Thanh Bình, chúc Huyện Chủ lên đường bình an.”

“Chúc Huyện Chủ lên đường bình an.” Mọi người trăm miệng một lời, thanh thế to lớn.

Hiện trường một mảnh yên lặng, đây là sự tôn trọng lớn nhất đối với Mộc Vãn Tình, công nhận những cống hiến của mà nàng đã dành tặng cho Tây Lương, cũng công nhận địa vị của nàng trong giới quan viên.

Nàng tạo phúc một phương, bá tánh nhớ rõ nàng, các quan viên cũng nhớ rõ nàng.

Hốc mắt Mộc Vãn Tình cũng hơi nóng lên, gập người xuống, "Chư quân trân trọng, nguyện các ngươi không quên sơ tâm khi bước vào quan trường, vì dân chờ lệnh, vì nước phân ưu. Cùng cố gắng đi."

Mặc kệ tương lai như thế nào, giờ khắc này đáng giá khắc ghi trong lòng.

Các quan viên đồng thanh đáp, "Nhớ kỹ lời chỉ giáo của Huyện Chủ, không quên đi sơ tâm."

Thanh âm vang vọng trời mây, một màn này đồ sộ mà lại khích lệ lòng người, huynh đệ Mộc Tử Thành đều kinh ngạc nhìn, bỗng nhiên hiểu được lựa chọn của Mộc Vãn Tình.

Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.

Bọn họ phải cố gắng đuổi kịp bước chân của muội muội a.

Trên tường thành cách đó không xa, Đỗ soái một thân gầy gò đứng nhìn một màn này, nhẹ nhàng thở dài, "Nàng mới tới ba năm đã tận tâm, có thể thấy được bản lĩnh này, hy vọng tương lai của nàng tiền đồ như gấm."

Trong mắt Đỗ nhị tiểu thư có vẻ hâm mộ, có nóng bỏng, "Ta rất chờ mong bộ dáng nàng đại sát tứ phương, nhất định rất đẹp mắt."

Nàng ngẫm lại đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, các quan viên kinh thành lại sợ hãi phát run, ha ha ha.

Ánh mắt Đỗ phu nhân đứng bên cạnh lóe lên...

Lúc trước khi đến Tây Lương, vẫn là lưu phạm ở tầng dưới chót nhất, điều tối thiểu nhất chính là tự do cũng đều không có, con đường phía trước xa vời.

Mà hôm nay, thân thành danh tựu, quan to lộc hậu, tiền đồ vô hạn, không thể không nói, nhân sinh gặp gỡ khó dò.

Mộc Vãn Tình ngồi trong xe ngựa, uống trà ngon nhất, ăn điểm tâm tinh xảo, nhịn không được sinh lòng cảm khái.

Mộc Tử Ngang ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn nàng, "Muội muội, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Mộc Vãn Tình liếc nhìn bản vẽ trên bàn, "Ta đang nghĩ thành Phù Phong sẽ biến thành cái dạng gì, ta rất chờ mong."

Lúc trước nàng căn cứ vào những đặc thù của thành Phù Phong mà vẽ một bản vẽ, kiến thiết như thế nào, toàn bộ đều dựa theo sở thích của nàng mà làm.

Bình Luận (0)
Comment