Vì Mộc Vãn Tình, hoàng thượng thà rằng đắc tội với văn võ bá quan cả triều, đắc tội với học sinh thiên hạ, cũng muốn khư khư cố chấp.
Điều này đã đâm vào lòng hậu phi, chọc vào mắt các nàng.
Hơn nữa ngoại thích ở bên cạnh cũng đổ dầu thêm lửa, vậy thì càng kéo đủ giá trị thù hận.
Cho nên, không đợi Mộc Vãn Tình tiến vào, địch nhân đã bay đầy trời.
Hi phi vừa đến đã ra oai phủ đầu, ỷ vào hoàng tử mà không sợ hãi, hơn nữa đa phần vì muốn thăm dò Mộc Vãn Tình.
Có thể cân nhắc hay không, có thể kéo đến trận doanh của mình hay không.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình lại cứng rắn đến mức này, một chút thể diện cũng không cho.
Phải biết, nàng sinh ra hoàng tử duy nhất, từ Thái hậu, cho tới phi tần bình thường đều cho nàng đủ thể diện.
Mặc dù nàng chỉ là phi tử tam phẩm, nhưng đến hoàng hậu cũng phải nhường nàng ba phần.
Hoàng tử ở hậu cung lớn hơn trời, quy củ đều dẹp sang một bên.
"Ngươi biết ta là ai không?"
Mộc Vãn Tình thản nhiên cười, "Càn Minh năm thứ ba tiến Đông Cung, quý thị ngũ phẩm, Càn Minh năm thứ bảy sinh hoàng tôn tiến Thái tử quý nghi chính tứ phẩm, Chính Khang năm thứ nhất tiến Hi phi, chính tam phẩm, phụ thân là Thái Thường Tự Thiếu Khanh chính tứ phẩm."
Thái Thường Tự là chưởng tế tự, nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng trong tay lại không có thực quyền.
Theo lời nàng nói, sắc mặt Hi phi dần dần thay đổi, Mộc Vãn Tình càng có thủ đoạn hơn so với tưởng tượng của nàng.
Mộc Vãn Tình cười híp mắt nhìn nàng ta biến sắc, hậu cung tiền triều làm sao có thể có những người ngốc chứ?
"Kỳ thật ta rất tò mò, theo quy củ, con vua lớn hơn trời, cho dù không được phong lên Hoàng quý phi, thì cũng phải là quý phi chứ, nhưng vì sao chỉ là Hi phi? Chẳng lẽ là…."
Sắc mặt Hi phi trầm xuống, "Là cái gì?"
"Cảnh cáo." Trên đường đi không có việc gì làm nên Mộc Vãn Tình đã nghiên cứu công báo, đều có những hiểu biết nhất định đối với hậu cung tiền triều.
Tân hoàng không phải người đam mê nhi nữ tình trường, một lòng tập trung vào chính sự, thân thể lại không tốt, không coi trọng nữ sắc.
Duy chỉ có đối với con nối dõi là có chút coi trọng.
Một người như vậy, đối với thân mẫu của nhi tử duy nhất chỉ phong thành phi vị có phẩm chức tam phẩm, đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Hi phi hung tợn trừng mắt, trong mắt ứa ra lửa, nhưng nụ cười của Mộc Vãn Tình lại càng thêm xán lạn đường hoàng.
Giằng co một hồi lâu, Hi phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, coi như vẫn chưa quá mức ngu xuẩn.
Nàng nhìn về phía Nội Thị dẫn đường, "Còn không mau dẫn đường."
Nội Thị thấy nàng đều dám chọc vị phi tử được sủng ái nhất đến tức giận bỏ đi, trong lòng sợ hãi, không dám có chút tâm tư nào khác "Vâng vâng vâng."
Mặc kệ người ta có phải đến từ nơi hoang dã hay không, cũng không thể quá đắc tội, người ta là quan lớn tam phẩm, không phải người hắn có thể đắc tội.
Dưỡng Tâm Điện, một bóng người thấy nàng đến thì vội vàng bước ra đón, "Vãn Tình, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, nhìn thấy ngươi thật tốt."
Là Đỗ Thiếu Huyên, vẻ mặt hắn tràn đầy vui mừng, đôi mắt dán chặt vào người Mộc Vãn Tình, nhìn thế nào cũng không đủ.
Sao nàng càng ngày càng xinh đẹp vậy chứ?
Mộc Vãn Tình tự nhiên hào phóng chào hỏi, "Đã lâu không gặp, có khỏe không?"
Người bình thường đều sẽ nói, cũng khỏe, dù sao đây cũng là hoàng cung.
Ai ngờ, Đỗ Thiếu Huyên không đi theo con đường bình thường, "Một chút cũng không khỏe, không có nơi nào có thể vui chơi, làm cái gì cũng sẽ bị những lão già kia buộc tội, phiền muốn chết."
Hắn ở kinh thành bị bó tay bó chân, không có được tự do như ở Lương Thành, những người gọt nhọn đầu chui vào bên cạnh hắn nhiều không đếm xuể, thật đáng ghét.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Vậy thì đánh đi."
Đỗ Thiếu Huyên có chút sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha, hắn rất thích như vậy, "Đúng đúng, lần sau đem bọn họ đánh đến khi nói không ra lời."
Cái gì mà đoan trang thủ lễ, cái gì mà quy củ, hắn đều không thích.
Một tiếng ho mạnh vang lên, "Khụ khụ."