Mộc Vãn Tình ý cười doanh doanh nói: "Thái hậu ung dung quý phái, mẫu đơn vua của vạn hoa thích hợp với ngài nhất, phun ở cổ tay cùng sau tai, sẽ lưu lại ở đó rồi tỏa ra mùi thơm, thời gian lưu hương rất dài, thật lâu không tiêu tan."
Nàng bất động thanh sắc thổi phồng khiến tâm tình Thái Hậu rất tốt, thái hậu đối với nước hoa cảm thấy rất hứng thú, "Đây là đặc sản Tây Lương sao? Thiếu Huyên, tại sao ngươi lại không mang đến cho ai gia thứ tốt như này chứ?"
Đỗ Thiếu Huyên liên tục kêu oan, "Thái Hậu, có thứ tốt sao ta có thể không tiến hiến cho người chứ? Thứ này ta còn không biết."
Mộc Vãn Tình có thể làm chứng, "Đây là sản phẩm mới mà ta nghiên cứu trên đường tới kinh thành, thiếu soái quả thật không biết."
Chỗ kiếm tiền tốt nhất là ở đâu? Đó là kiếm tiền từ trên người của nữ nhân và hài tử, đồ chơi của hài tử, mùi hương của nữ nhân, đều là con đường kiếm tiền.
Thái Hậu ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng, "Ngươi nghiên cứu chế tạo ra sao?"
Đỗ Thiếu Huyên không nhịn được chen miệng nói một câu, "Thái hậu, ngài đã quên những xà bông thơm kia sao? Những thứ này đều xuất phát từ tay Huyện Chủ Thanh Bình."
Lúc này Thái hậu mới nhớ tới mấy khối xà bông thơm có màu sắc khác nhau, tinh xảo xinh đẹp kia, vẫn là đồ tốt trong lòng nàng.
"Không nghĩ tới ngươi còn có tài hoa như vậy, bất quá, những thứ này tóm lại là đường nhỏ, nữ tử luôn phải lập gia đình, tuổi hoa tươi đẹp nhất của nữ nhân rất ngắn, cũng chỉ có mấy năm này, bỏ lỡ..."
Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhiên ngắt lời, "Thái hậu, ngài nhận lễ vật của Huyện Chủ Thanh Bình, có phải nên đáp lễ rồi không? A, còn có lễ vật gặp mặt."
Xú tiểu tử, chỉ biết che chở người trong lòng, cũng không ngẫm lại nàng một phen khổ tâm này là vì ai.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, phân phó xuống, "Đi, đem thất vải hoa vân cẩm màu tối cùng với bộ trang sức khảm trân châu ngọc bích tới đây."
Đều là cống phẩm, phẩm chất tốt khó gặp.
Mộc Vãn Tình cao hứng nói lời cảm tạ, hoàn toàn giống như người không có hiểu biết.
Thái Hậu thích cô nương thích cười, may mắn vui mừng.
Đỗ Thiếu Huyên thình lình mở miệng, "Hoàng hậu, lễ vật gặp mặt của ngài đâu?"
Hoàng hậu im lặng, rút trâm cài ngọc trai trên đầu, "Huyện Chủ Thanh Bình đã thấy nhiều thứ tốt như vậy, đừng ghét bỏ thứ đơn sơ này."
Mộc Vãn Tình như là cái gì cũng không nghe ra, tự nhiên hào phóng nhận lấy, "Hoàng hậu nương nương nói đùa, đồ của ngài nếu không tốt, trên đời này sẽ không có thứ tốt."
Hai người nhìn nhau, lập tức đều tự dời đi.
Tâm tư của Thái hậu đặt toàn bộ ở trên người chất tử, hoàn toàn không để ý đối với ám chỉ bóng gió trong lời nói của các nàng.
Hai người tham kiến tam cự đầu trong cung, Đỗ Thiếu Huyên liền kiếm cớ lôi kéo Mộc Vãn Tình xuất cung, không chờ nổi muốn ôn chuyện.
Trở về phủ Huyện Chủ, mọi người đều rối loạn, Mộc Vãn Tình tùy ý ngồi trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, cầm lấy mấy món điểm tâm trên bàn trà để ăn, "Biểu hiện hôm nay của ta vẫn được chứ?"
Những người gặp mặt hôm nay đều là những nhân vật quan trọng nhất, nàng coi như chơi game vượt ải, qua được một cửa ải.
Hoàng thượng là BOSS lớn nhất, Đại hoàng tử là BOSS tương lai, tạo quan hệ tốt với hai người này là được rồi.
Thái Hậu lớn tuổi rồi, dỗ dành một chút là được.
Còn Hoàng Hậu... không quan trọng.
Đỗ Thiếu Huyên tham lam nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, giơ ngón tay cái lên khen, "Hoàn mỹ, ấn tượng của mọi người đối với ngươi đều rất tốt."
Mộc Vãn Tình cảm thấy mình ứng đối khéo léo, không có chỗ nào để bắt bẻ, nếu cảm thấy nàng có chỗ nào không tốt, vậy nhất định là vấn đề của đối phương.
"Không bao gồm Hoàng hậu, ta không nhớ đã đắc tội với nàng từ lúc nào."
Đỗ Thiếu Huyên không nghĩ tới nàng nhạy bén như vậy, thành thật trả lời, "Là ta đắc tội với nàng."
Được rồi, cửa thành cháy, tai bay vạ gió, Mộc Vãn Tình biết nguyên nhân cũng không sao cả.
Trong mắt người khác, nàng và Đỗ Thiếu Huyên đều thuộc về tập đoàn Tây Lương, là một cộng đông cso chung lợi ích.
"Thân là chi mẫu một nước quá hẹp hòi cũng không thể được."
Đỗ Thiếu Huyên an ủi, "Không có việc gì, cơ hội để các ngươi giao tiếp với nhau cũng không nhiều lắm, ngươi ở triều đình, nàng ở hậu cung, dựa theo quy củ không thể gặp nhiều.”