Hắn tỉ mỉ kể lại quá trình Mộc Vãn Tình từ lưu phạm, đến mang theo cả gia tộc thoát tội, từng bước một trở thành Hương Chủ, Huyện Chủ, đến cả con đường quật khởi Hộ Bộ Tả Thị Lang.
Hắn không có miêu tả quá nhiều, chỉ là nói thẳng, nhưng Đại hoàng tử nghe thấy vậy liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong mắt tất cả đều là những ngôi sao nhỏ.
"Thật lợi hại a."
Nhưng trong đầu nhỏ vẫn có một nghi vấn, "Nàng là nữ tử, cũng có thể làm quan sao?"
Hoàng thượng kì quái hỏi lại, “Vì sao không thể chứ? Nhiệm vụ quan trọng nhất của quân vương là chọn anh tài trong thiên hạ mà dùng, ai quy định anh tài chỉ có thể là nam nhân?"
Đại hoàng tử chớp mắt, được rồi, phụ hoàng kính yêu nhất đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là đúng.
Thái hậu vừa nghe nói Mộc Vãn Tình sắp tới, lập tức lấy lại tinh thần, soi gương, còn hỏi tức phụ bên cạnh, "Một thân này của ai gia có được không?"
Trên mặt Hoàng Hậu chất chứa đầy ý cười, "Mẫu hậu, người là Thái Hậu của một quốc gia, cao cao tại thượng, hà tất phải quan tâm ánh mắt của người khác chứ?"
Thái Hậu im lặng, "Thiếu Huyên rất thích nàng."
Thật ra ấn tượng của nàng đối với Mộc Vãn Tình cũng không tệ lắm, mỗi lần Mộc Vãn Tình tặng quà cho tiên hoàng đều tặng cho Thái hậu một phần, cho nàng đủ thể diện.
Nhân tình lui tới, ngươi tới ta đi, thời gian dài tự nhiên sẽ có vài phần tình nghĩa.
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên, "Muốn ta nói, Vương Gia Tây Lương cái gì cũng tốt, chỉ là kiến thức về nữ nhân lại quá ít, phương diện nữ sắc quá mức đơn thuần, như thế rất dễ bị người khác lừa gạt."
Lời này nói trúng tâm sự của Thái hậu, làm sao nàng lại không biết chứ, nhưng Đỗ Thiếu Huyên không chịu nghe lời khuyên của nàng.
Hôn sự của chất tử đều có thể trở thành đại nạn, khiến nàng sầu muốn chết.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói, "Nếu ngài cảm thấy đối phương được, vậy thì tự mình tứ hôn cho bọn họ đi, miễn cho Vương Gia Tây Lương uổng công chờ đợi, tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ nữa, đây cũng coi như một chuyện hay.”
Thái Hậu khẽ lắc đầu, tính cách của chất tử như thế nào, nàng là người rõ ràng nhất, "Thiếu Huyên nói không vội."
Hoàng hậu cười híp mắt nói, "Hắn ngoài miệng nói không vội, trong lòng chưa chắc cũng nghĩ như vậy nha, ai lại không được sớm ôm mỹ nhân về nhà chứ?"
Thái Hậu bị lời nói này dao động, "Ngươi nói cũng có đạo lý."
Không có chuyện gì quan trọng hơn Đỗ gia có hậu.
Nhưng vào lúc này, hạ nhân tiến đến bẩm báo: "Thái hậu, Vương Gia Tây Lương và Huyện Chủ Thanh Bình cầu kiến."
Thái hậu nhanh chóng ngồi xuống, "Kêu bọn họ vào đi."
Một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai đi tới, nam nhân anh tuấn bất phàm, nữ nhân thanh diễm vô song, đứng cùng một chỗ cực kỳ đẹp mắt.
Thái Hậu không khỏi âm thầm khen ngợi, thật là một đôi tiểu nhi nữ xứng đôi.
Đỗ Thiếu Huyên chắp tay, "Tham kiến Thái Hậu, tham kiến Hoàng hậu."
Mộc Vãn Tình không thể tùy ý như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đương nhiên phải hành đại lễ.
Nàng làm lễ nghi hoàn mỹ, đầy đủ ưu nhã thong dong, không tìm ra một chút khuyết điểm.
Thái hậu nhịn không được đánh giá nữ tử trước mắt, một thân áo choàng màu xanh da trời, ngọc quan buộc tóc, thân hình đĩnh đạc, khí độ cao hoa thanh nhã, ánh mắt trong trẻo, cả người lộ ra một cỗ anh khí.
Nàng khẽ gật đầu, tướng mạo khí chất dáng vẻ này đều là vạn nhân trung tuyển, khó trách chất tử nhớ mãi không quên.
"Ngươi vừa mới tới kinh thành, đã quen thuộc chưa?"
"Ta ở đâu cũng có thể quen thuộc." Mộc Vãn Tình tươi cười như hoa, "Tạ Thái Hậu quan tâm, đây là một lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý."
Hai tay nàng đưa một hộp gấm qua, Thái Hậu sửng sốt một chút, "Đây là cái gì?"
"Là nước hoa, dùng hương liệu và hoa tươi để chế thành." Mộc Vãn Tình dứt khoát mở nắp bình ra, phun hai cái vào không khí, một mùi hương thanh nhã tràn ngập trong phòng, khiến mọi người nhịn không được hít sâu một hơi.
Thái hậu rất thích mùi hương này, "Mùi hương này là mùi của hoa mẫu đơn?"
Loài hoa nàng thích nhất là hoa mẫu đơn.