Nàng tươi cười sáng lạn, lời nói lại hiên ngang lẫm liệt, là một trung quân yêu dân, hơn nữa, nàng nghiêm túc đối xử với hắn như người lớn mà thương lượng, không phải qua loa với một tiểu hài tử, nhất thời làm cho Đại hoàng tử cảm giác được sự tôn trọng trước nay chưa từng có, mi mắt hơi cong lên. "Được."
"Thật đáng yêu." Mộc Vãn Tình lại không nhịn được sờ sờ mặt của hắn, mềm mại quá, thật muốn véo mà.
Đại hoàng tử xấu hổ đỏ mặt, "Ta là hoàng tử, là nam nhân, không thể nói ta đáng yêu."
Hắn từ nhỏ đã được Hoàng thượng mang theo bên người, tự mình nuôi nấng, nhất cử nhất động đều học tập theo phụ hoàng, trưởng thành từ rất sớm.
Một Tiểu Đậu Đinh nói mình chính là nam nhân, khiến Mộc Vãn Tình cảm thấy buồn cười không thôi, nghiêm trang trêu chọc hắn, "Nhưng mà, ta rất thích tiểu đáng yêu nha, ta có rất nhiều đồ chơi mới cho tiểu đáng yêu mà ta thích."
Đại hoàng tử chưa từng thấy qua loại kịch bản như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được cười to, bị Hoàng thượng liếc mắt nói, "Cười cái gì?”
Đỗ Thiếu Huyên coi như không nghe thấy, "Vãn Tình, ta có phải là tiểu đáng yêu mà ngươi thích không? Đại hoàng tử không cần, ta muốn, đều cho ta đi."
Mộc Vãn Tình:...
Thua, thua, da mặt hắn càng dày hơn.
Biểu cảm của Tiểu Đậu Đinh liền sụp đổ, "Biểu thúc, sao thúc có thể tranh đoạt với ta chứ?"
Đỗ Thiếu Huyên một chút cũng không có dáng vẻ của trưởng bối, không ngừng làm ầm ĩ, "Là ngươi không cần trước, còn không cho người khác nhặt được của hời sao?"
Hắn từ trước đến nay đã quen cùng với Đại hoàng tử ầm ĩ như vậy, ầm ĩ thì ầm ĩ, người Đại hoàng tử thích nhất vẫn là hắn.
Tiểu hài tử rất mẫn cảm, có phải thật lòng yêu thương hắn hay không, đều sẽ biết.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả của việc Hoàng thượng cố ý dung túng.
Hắn tuy rằng đã giải được độc, nhưng tuổi thọ có hạn, dưới gối chỉ có một hoàng tử, tất nhiên là muốn sớm lót đường cho hắn.
Đỗ gia trung quân ái quốc, Đỗ Thiếu Huyên là một người ngay thẳng, đối với thân nhân móc tim móc phổi, có Đỗ gia che chở, Đại hoàng tử không đến mức tứ cố vô thân. Cho nên, sớm để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn giữ Đỗ Thiếu Huyên ở lại kinh thành mà không thả về.
Có người tranh đoạt mới là thứ tốt, Tiểu Đậu Đinh từ nhỏ đã biết đạo lý này, không khỏi nóng nảy, "Ta muốn, ta là tiểu đáng yêu, ngươi là lão đáng yêu."
Hoàng thượng:....
Mộc Vãn Tình vừa đến kinh thành liền đưa lên một phần đại lễ, Hoàng thượng cũng không keo kiệt, thưởng cho nàng một hoàng trang có suối nước nóng.
Vừa nghe có suối nước nóng, mắt Mộc Vãn Tình liền sáng lên, thứ này rất tốt.
Lần đầu tiên quân thần gặp mặt vẫn rất là vui vẻ, ấn tượng về nhau đều không tệ.
Một người là minh quân khoan dung rộng lượng, một người tuy rằng hành xử khác biệt, nhưng có năng lực lớn, có tình cảm lại giữ đại nghĩa, vậy là đủ rồi, những cái khác thì có thể chậm rãi làm quen.
"Nếu như đã vào cung, vậy liền đi Từ Ninh cung gặp Thái hậu một lần đi, Thiếu Huyên, dẫn Huyện Chủ Thanh Bình qua."
"Vâng."
Đám người vừa đi, Hoàng thượng nhìn về phía Đại hoàng tử vẫn còn đang ôm chặt bảng vẽ, "Hoàng nhi, hình như ngươi rất thích Huyện Chủ Thanh Bình, đúng không?"
"Nàng ấy không nịnh nọt lấy lòng ta, còn véo mặt ta, nhưng..." Đại hoàng tử nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, vội vã đổ mồ hôi. "Nàng ấy khiến ta cảm thấy rất thoải mái."
Trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt thân thiện, khiến cho người ta nhịn không được muốn đến gần thân cận.
Hoàng thượng nhìn về phía nhi tử nói: "Nàng tôn trọng tất cả mọi người, kể cả hài tử, sẽ không vì tuổi còn nhỏ mà qua loa lấy lệ."
"Vâng." Đại hoàng tử dùng sức gật đầu, chính là ý tứ này," Nàng là người như thế nào vậy?”
"Nàng là một người có năng lực rất ghê gớm." Đây là đánh giá của Hoàng thượng đối với Mộc Vãn Tình.
Cũng không có kinh nghiệm nuôi dưỡng nhi tử, hoàn toàn chiếu theo hình thức dạy dỗ của tiên hoàng những năm về trước, đặt hài tử ở trước mắt tận tay dạy dỗ, ngăn cách ảnh hưởng của nữ tử hậu cung đối với hắn.
Lời nói và việc làm rất quan trọng, giảng đạo lý với tiểu hài tử cũng rất quan trọng.