Hoàng thượng càng nghe ánh mắt càng sáng, so với phương thức tính giờ hiện tại thuận tiện hơn nhiều, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
“Vậy tại sao lại cho một đồng tiền?”
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Vật này tên là đồng hồ, cũng có thể gọi là chuông báo thức."
Mọi người bừng tỉnh, tặng chuông, đưa tiễn tới cuối cùng, không may mắn a.
Đỗ Thiếu Huyên thình lình mở miệng, "Vãn Tình, ngươi thiên vị."
Mộc Vãn Tình không nghĩ tới hắn ở trước mặt Hoàng thượng lại có hình tượng hoàn toàn bất đồng, nàng còn có thể làm gì chứ? Chỉ có thể phối hợp thôi.
"Có chuyện tốt sao có thể quên ngươi được chứ, đều có."
Hoàng thượng rất mẫn cảm, "Đều có? Còn có thứ gì tốt sao?"
Mộc Vãn Tình chỉ chỉ đầu mình, cười thần bí, "Cái này, đều ở trong đầu ta, chờ ta rảnh sẽ lấy ra."
Hoàng thượng phản ứng cực nhanh, "Ngươi định bán cho bên ngoài sao?"
Mộc Vãn Tình giơ ngón tay cái lên với hắn, "Không hổ là Hoàng thượng, đầu óc tốt hơn người khác, ta dự định xây dựng một xưởng chế tạo đồng hồ, đồng hồ có thể làm thành nhiều kiểu dáng cao cấp, đặc biệt khí phái, thích hợp đặt ở thính đường để khoe khoang, một bộ bán một đến hai mươi vạn lượng bạc.”
"Cũng có thể đặt trong phòng ngủ, bán mười vạn lượng bạc."
"Còn có thể làm thành đồng hồ nhỏ để đeo tay, tùy thân mang theo, bán một hai vạn lượng bạc, ta nghĩ kỹ rồi, làm như thế nào để nó có vẻ ngoài tinh xảo nhất, đây chính là tượng trưng cho thân phận, tiêu chuẩn không giàu thì quý."
Tóm là là, đắt, siêu cấp đắt.
Đôi mắt Hoàng thượng càng ngày càng sáng, nàng cũng quá có năng lực kiếm tiền rồi, tùy tiện mân mê ra một thứ là có thể lấp đầy quốc khố.
“Tốt, thật tốt quá, không nghĩ tới Huyện Chủ Thanh Bình lại mang đến cho trẫm một kinh hỉ lớn như vậy.”
Đây là phát pháo đầu tiên khi Mộc Vãn Tình đặt chân vào triều đình, nàng đương nhiên là muốn một pháo mà phát hỏa.
"Ta muốn đầu tư cổ phần kỹ thuật, muốn hai phần cổ phần, không phải ta ham tiền, mà vì ta còn phải nuôi quá nhiều người phía dưới."
Nàng cứ nói trực tiếp như vậy làm cho khóe miệng của Hoàng thượng co quắp, "Ví dụ như quân Thanh Bình?"
Mộc Vãn Tình tự nhiên hào phóng gật đầu, "Đúng vậy, các nàng đều là những nữ tử đáng thương không có nhà để về, ta không nuôi các nàng thì ai nuôi chứ?"
Kỳ thật, nàng là đang thăm dò tính cách và điểm mấu chốt của tân quân, xem có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa hay không.
Nếu không thể, thì không cần phải dốc toàn lực, giữ lại thêm vài con đường lui.
Đỗ Thiếu Huyên cười ha ha, "Còn không phải sao? Nếu không có Vãn Tình thu lưu các nàng, trên đời này lại không biết có thêm bao nhiêu oan hồn nữa? Vãn Tình chính là người đẹp tâm thiện."
Hoàng thượng im lặng, hai người này một xướng một họa, da mặt người sau còn dày hơn người trước.
Mà cahr giới nhắm mắt dối cao nhất lại chính là Mộc Vãn Tình, biết rõ mọi người đều biết là giả, nhưng đều gật đầu phụ họa.
"Một phần."
Mộc Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, vị hoàng đế này có chơi chung.
Ấn tượng lần đầu không tệ, để xem về sau thế nào.
"Được, ta nghe Hoàng thượng, ta còn muốn xây dựng một xưởng đồ chơi, bán đồ chơi cho đám hài tử, cái này ta muốn năm phần."
Hoàng thượng không cảm thấy bán đồ chơi thì có lợi nhuận gì, nhưng theo thói quen trả giá, "Ba phần."
"Ngài...... " Mộc Vãn Tình vẻ mặt rối rắm, "Quên đi, quốc khố không phong phú, ta thân là con dân Đại Tề, vì Đại Tề xuất lực, tạo phúc vạn dân, đạo nghĩa không thể chối từ."
Nàng đảo mắt, cố ý trêu chọc hài tử, "Đại hoàng tử, ngươi nguyện ý cùng ta góp sức vì Đại Tề sao?"
Đại hoàng tử từ nhỏ đã được giáo dục chính thống, lập tức gật đầu, "Nguyện ý."
Mộc Vãn Tình có thể dễ dàng chơi với tiểu hài tử nhất, cũng không biết tại sao, đám tiểu hài tử lại đặc biệt thích nàng.
Nàng khom người mình rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của hài tử, "Vậy thật sự là quá tốt rồi, về sau ta làm ra đồ chơi, ngài giúp ta dùng thử, có được hay không đều nói một tiếng, ta căn cứ vào những gì ngài dùng thử rồi điều chỉnh lại, tranh thủ bán nhiều một chút để lấy tiền lấp đầy quốc khố, tranh thủ giúp cho bá tánh thiên hạ đều ăn no mặc ấm, được không?"