Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80.

Chương 80. - Chương 80. -

Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Xem ra là không giấu được nữa rồi."

Không có cách nào, biểu hiện gần đây của nàng quá mức chói mắt, quá mức khác thường, giấu diếm người khác, lại không thể gạt được người nhà đã sớm chiều ở chung.

Nàng đứng dậy đi về phía cửa phòng, mở ra nhìn thoáng qua, xác định không có người nào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dáng vẻ thần bí của nàng lại khiến người nhà hồi hộp hơn bảy tám phần.

Mộc Vãn Tình rón ra rón rén trở về, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, "Lời ta sắp nói tiếp theo là một bí mật cực lớn, ai cũng không thể nói ra, chỉ có một nhà năm người chúng ta biết, cho dù sau này các ca ca cưới vợ cũng không thể tiết lộ ra."

Vẻ mặt Mộc nhị gia khẩn trương vạn phần, giơ tay phải lên,"Được, ta thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời đêm nay."

Những người khác cũng lần lượt giơ tay lên, "Ta cũng thề, đời này cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ."

Mộc Vãn Tình đè thấp thanh âm, "Ngày khám xét nhà ta từng bị ngã, còn ngất đi, các ngươi còn nhớ không?"

Kỳ thật, ngày hôm đó nguyên thân đã chết.

Mộc nhị phu nhân làm sao có thể quên được sự hoảng sợ bất an lúc đó, "Ta nhớ rõ, chuyện là sao?"

Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhìn bọn họ, thần sắc khó lường, "Lúc ta hôn mê đã nhìn thấy một tiên nhân tóc bạc, ông nói, số mệnh của Mộc gia đã gần như suy tàn, tổ tiên Mộc gia dãi nắng dầm mưa, trải qua gian nan mới sáng tạo nên được chút gia nghiệp này, con cháu chẳng những không giữ được, còn có thể tuyệt tự…"

Tiếng hít khí lạnh vang lên, sắc mặt Mộc nhị gia đều tái xanh, tuyệt tự? Có nghĩa là chết sạch sao?

Mộc Vãn Tình lại tiếp tục nói, "Sau đó ông ấy liền chăm chú nhìn ta nửa ngày, nói một câu, cơ hội duy nhất để Mộc gia xoay chuyển nằm trên người ta, sau đó lại sờ sờ đầu ta."

Lời nói của nàng dừng lại, tất cả mọi người nín thở, chậm rãi chờ đợi.

"Sau đó thì sao?"

Mộc Vãn Tình sờ sờ đầu mình, "Sau đó ta liền tỉnh dậy, lại phát hiện trong đầu mình có thêm rất nhiều thứ, có các loại cách thức nấu ăn, cách xử sự làm người, cùng các loại công thức, nói chung là rất nhiều thứ hỗn loạn, ta nhất thời nói không nói rõ được."

Thần sắc của mọi người đều ngơ ngác, nghe thì có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ có như vậy mới giải thích được.

Mộc nhị gia bỗng nhiên kích động, "Nhất định là lão tổ tông không nỡ nhìn con cháu bị diệt sạch, mới ban cho Mộc gia một đường sinh cơ, tổ tông phù hộ a."

Còn không phải được sao? Nếu không nhờ có Mộc Vãn Tình, nói không chừng nhị phòng đã gục ngã trên đường rồi.

Lúc trước bọn họ cũng không có bất cứ thứ gì, một không có vật tư, hai không bạc.

Hiện giờ, những tộc nhân khác cũng đều được hưởng lợi từ Mộc Vãn Tình, không bị quan sai đối xử hà khắc, những người dầm mưa sinh bệnh đều được nghỉ ngơi đầy đủ, bảo toàn được tính mạng.

Thử nghĩ xem, nếu cứ vội vàng cưỡng ép lên đường, đến lúc đó đại thương nguyên khí, nói không chừng sẽ chết trên đường lưu đày.

Tất cả đều là nhờ phúc của Mộc Vãn Tình.

Hắn vừa nói như vậy, cả nhà cũng đều tin, thời kỳ này hậu hết mọi người đều tin vào Thần Phật.

Hốc mắt Mộc nhị phu nhân đỏ lên, rất là kiêu ngạo, "Tình nhi, con là cứu tinh của cả Mộc thị."

"Muội muội, trách không được muội lại trở nên lợi hại như vậy." Ánh mắt của hai huynh đệ đều tỏa sáng.

"Có phải cứu tinh hay không thì ta không rõ ràng lắm, nhưng cả nhà chúng ta nhất định sẽ bình an đến được biên quan, ta cam đoan." Mộc Vãn Tình thấy đã lừa dối qua chuyện, mỉm cười nói, "Chúng ta lại thảo luận thêm một chút, nên xử lý số bạc này như thế nào đi."

Mộc nhị gia càng tín nhiệm nữ nhi, cảm thấy tương lai toàn tộc đều phải dựa vào nàng. "Ngươi thông minh như vậy, ngươi quyết định đi."

Nếu đã tiếp nhận mọi thứ của nguyên thân, vậy thì nàng cũng nên có trách nhiệm che chở những người nhà này, Mộc Vãn Tình phải chuẩn bị nhiều hơn.

"Ta muốn mua thêm hai chiếc xe ngựa, xe la dùng để chở vật tư, xe ngựa thì thay phiên nhau nghỉ ngơi, như vậy cho dù ngủ ở vùng hoang dã cũng không phải sợ gió thổi mưa rơi."

"Đến biên quan, nếu thiếu tiền tiêu thì lại bán đi."

Trải qua những ngày mưa, người Mộc gia đã tỉnh táo ý thức được, phương tiện đi lại quan trọng như thế nào, không chỉ thay cho đi bộ, còn có thể tị nạn vào những ngày mưa gió tuyết.

"Được, nghe lời ngươi."

Bình Luận (0)
Comment